Đời Người Bình Thản
Chương 80 :
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Thân thể Mạnh Yên cứng đờ, muốn đẩy Diệp Thiên Nhiên ra.
”Để cho anh đi? Em không được đi.” Diệp Thiên Nhiên không chịu buông tay
vẫn ôm bạn gái thật chặt như cũ, một tiếng cự tuyệt, cứ như vậy thì bọn
họ không thể chung một chỗ sao?
Trước kia anh ở nhà cũng tốt, ở
nhà họ Giang cũng tốt, không ai gọi anh xuống phòng bếp. Trừ phi anh chủ động, lần này ngược lại kỳ quái.
”Anh đừng đối với dì Diệp như vậy, bà ấy sẽ đau lòng.” Âm thanh Sở Khả Nhi mềm nhũn, vô cùng uất ức, vô cùng đáng thương.
Diệp Thiên Nhiên không chút mềm lòng, không chịu mở cửa: “Chuyện giữa mẹ con chúng tôi, không tới phiên người ngoài nhúng tay trông nom.” Mới vừa
rồi thêm dầu vào lửa rất vui vẻ, hừ.
”Anh đừng có quá phận.” Sở Khả Nhi có chút thẹn quá thành giận: “Em là vì muốn tốt cho anh.”
”Tốt xấu gì tôi cũng biết phân biệt.” Chuyện mới vừa rồi đã hoàn toàn chọc
giận Diệp Thiên Nhiên, không bao giờ muốn cho cô ta mặt mũi nữa: “Ai tốt ai xấu, trong lòng tôi tự biết rất rõ ràng.”
”Anh, làm sao anh
có thể nói như vậy? Khả Nhi cũng là có ý tốt.” Âm thanh Diệp Thiên Minh
vang lên: “Anh, mở cửa ra đi, làm sao vậy?”
Mạnh Yên đẩy anh ra, sửa sang lại quần áo.
Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới chậm rãi mở cửa phòng, nhàn nhạt liếc mắt một
cái: “Thiên Minh, khi nào thì em thay đổi nhiệt tình rồi hả? Lại có thể quản chuyện của anh?” Từ trước đến giờ anh em bọn họ là nước giếng
không phạm nước sông, không liên quan đến nhau.
”Anh, chuyện của
an hem sẽ không xen vào.” Gương mặt Diệp Thiên Minh tức giận: “Nhưng
thái độ của anh đối với Khả Nhi em nhìn không được.”
Đôi mắt Sở Khả Nhi không ngừng đảo quanh trên người Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên, trong mắt tất cả đều là phẫn hận bất bình.
Diệp Thiên Nhiên nhìn thẳng vào cậu: “Anh có chỗ nào không đúng?” Anh làm gì sai? Tự nhiên làm cho em trai nhảy ra làm việc nghĩa hiệp?
”Anh
quên trước kia anh đối với cô ấy tốt bao nhiêu? Anh đối với cô ấy so với em còn tốt hơn.” Diệp Thiên Minh bất mãn nhìn anh trai trưởng: “Có cái
gì tốt anh đều dành một phần cho cô ấy, sẽ không nghĩ tới bản thân
trước. Nhưng bây giờ anh......” Đây cũng quá dễ dàng đứng núi này
trông núi nọ đi, cậu không thích anh mình như vậy.
Khi đó cậu
thật đúng là ghen tỵ, nhưng suy nghĩ sau lại hiểu rõ. Người ta là thanh
mai trúc mã, đối cô ấy tốt cũng rất bình thường.
”Đó là khi còn
bé, anh coi cô ấy như em gái nhỏ mà đối đãi.” Diệp Thiên Nhiên không
biết em trai mình lại nhìn mình với ánh mắt như vậy: “Hôm nay chúng ta
đều lớn rồi, dù sao không phải là an hem ruột, phải biết kiêng dè. Sau
này cô ấy còn phảilấy chồng sinh con, em đừng nói lung tung, như vậy
sẽ bị người khác hiểu lầm.” Câu cuối cùng, giọng nói nhấn mạnh rất
nhiều.
Diệp Thiên Minh há to mồm, trong mắt nghi ngờ không hiểu: “Không phải là anh muốn kết hôn với cô ấy sao?”
Mạnh Yên không thể tin nhìn Diệp Thiên Nhiên, anh...... Anh lại nói như thế?
”Anh nói khi nào?” Diệp Thiên Nhiên càng thêm khó hiểu.
Diệp Thiên Minh vừa giận vừa hờn: “Lúc nhỏ chơi chung, mỗi lần chơi cùng anh đều muốn Khả Nhi làm vợ anh.” (#Mèo: Cái trò mều lúc nhỏ hay chơi cô
dâu chú rễ ế:3)
Bọn họ cũng không dẫn cậu chơi cùng, làm hại cậu chỉ có thể vừa ghét vừa giận ngồi một bên nhìn bọn họ chơi.
Lời vừa nói ra, Mạnh Yên thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút buồn cười.
Gương mặt Diệp Thiên Nhiên buồn cười: “Thiên Minh, em cũng nói là thời điểm lúc nhỏ, chuyện như vậy có thể là thật sao?”
Sở Khả Nhi vốn là muốn cho Diệp Thiên Minh ra mặt cho cô ả, nhưng chuyện
biến chuyển thành ra như vậy, cũng không nhịn được nữa: “Anh A Nhiên, em lại coi là thật.”
Cô ả vẫn nhớ chuyện lúc còn bé, anh nói muốn kết hôn với cô ta. Cô ả vẫn nhớ, tại sao anh có thể đổi ý?
Mắt Diệp Thiên Nhiên chợt lóe lên, trên mặt đột nhiên thay nụ cười thân
nhỏ đến lớn luôn biết điều như vậy, thật đáng yêu.
Mấy đứa bé ở
bên trong, tính tình Giang Vũ cùng Phương Phương tương đối đều ôn hòa,
nhưng không thích làm nũng. Diệp Thiên Nhiên càng không thích, chỉ có
Mạnh Yên rất thích tới đây, động một chút là lôi kéo tay bà làm nũng.
Người già đều thích những đứa bé hay làm nũng, làm cho họ cảm thấy rất
vui vẻ.
Vốn là con gái cũng mang về cô bé kia cũng rất thích làm
nũng, nói chuyện mềm mại uốn éo rất đáng yêu. Nhưng kể từ khi Tiểu Yên
đi vào, tất cả đều không đúng. Đứa bé kia tự nhiên ở trước mặt người lớn hai mặt, khích bác ly gián, còn tự cho là cao minh, ai cũng không nhìn
ra nó đang giở thủ đoạn. Điều này làm cho trong lòng bà nội Giang đã
thành tinh không vui.
Trở lại từ đầu xem Mạnh Yên một chút, nhìn
thế nào đều cảm thấy thuận mắt. Cùng là con gái, phẩm hạnh này vừa so
sánh còn kém quá xa. Con gái bà cũng không biết là mắt nhìn người như
thế nào? Tự nhiên thích loại con gái này? Còn mang cô ta tới nhà mình?
Bà cũng biết Mạnh Yên luôn luôn coi bà như bà nội ruột, cho nên mới làm
nũng với bà. Nghĩ lại nếu cô hôn bà nội, trong lòng bà nội Mạnh liền tức giận, đây là hạng người gì? Lại có thể làm tổn thương đến một đứa bé
tốt như vậy. Thật là không có ánh mắt.
Giang Duyệt thấy hai bà
cháu thân mật như vậy, trong lòng không khỏi chua xót, một trận không
thoải mái: “Mẹ, vẫn còn nói cái gì chứ? Mau tới ăn sủi cảo, sẽ lạnh.”
Bà ngoại Giang lôi kéo Mạnh Yên ngồi xuống ở trước bàn ăn, đem một dĩa sủi cảo đến trước mặt Mạnh Yên: “Ăn đi.” Lại đem một dĩa cái khác cho Diệp
Thiên Nhiên, cười híp mắt nhìn bọn họ ăn.
Mạnh Yên cũng không nói nhiều, cầm đũa ăn ào ào. Giữa hai lông mày tất cả đều là thỏa mãn vui
vẻ. Ăn ngon thật, là món sủi cảo nhân thịt heo mà cô thích nhất, mềm mại tươi sống, mùi thơm ngát cùng với lớp vỏ thật mỏng, chấm với chút giấm
chua chua. Cắn xuống một cái, từ khoang miệng đến cổ họng rồi đến dạ dày đều thõa mãn.
Ăn xong một bàn, cô ngẩng đầu lên cười híp mắt:
”Bà ơi, cháu còn muốn ăn thêm.” Cũng đã quen như vậy, cô cũng sẽ không
giả vờ khách khí.
”Được, ăn được là phúc.” Bà ngoại Giang cũng
vui vẻmặt mày hớn hở, mỗi lần thấy Mạnh Yên như vậy cũng cổ động,
trong lòng bà vui mừng đứng lên.
Giang Duyệt gắng gượng mở miệng: “Mẹ, vỏ sủi cảo không có.” Càng xem đứa bé này càng không thích, cô có
gì tốt? Tự nhiên dụ dỗ con trai cùng mẹ của bà đều thích cô? Dù sao cũng chỉ là một con nhóc nhà quê chưa từng trải qua việc đời mà thôi.
Bà ngoại Giang không vui nhìn bà ta một cái: “Vậy thì làm tiếp chứ, hiện
làm tươi sốt ăn mới ngon.” Lúc nào thì con gái bà lại thay đổi hẹp hòi
như vậy? Nhiều năm không thấy, tính cách của bà cũng thay đổi quá nhiều. Đoán chừng là bị cái tên đó ảnh hưởng không tốt, mới có thể biến thành
như vậy.
Trong lòng Giang Duyệt không vui.
“Ai muốn ăn thì người đó tự làm.” Mẹ của bà lại vì con nhóc kia, không hài lòng thì bảo bà tới? Có lầm hay không? Những năm này bà vẫn không trở về, nhưng bà
vẫn nhớ cái nhà này, nhớ hai người già bọn họ. Sợ bọn họ cô đơn, còn đem con trai lớn đưa tới ở cùng bọn họ.
Năm đó là bà quá tùy hứng,
một đi không trở lại, nhưng bà đã cúi đầu nhận lỗi với ba mẹ, cũng cầu
xin họ tha thứ. Nhưng mẹ bà đối với bà vẫn luôn lạnh nhạt như cũ. Nhưng
đối với con của người khác lại nhiệt tình như vậy, thật là quá kỳ diệu
rồi!
”Vậy con sẽ đi làm.” Mạnh Yên đứng lên lên quen cửa quen nẻo chạy đến phòng bếp. Cầm vỏ sủi bao lại đâu ra đấy.
Diệp Thiên Nhiên theo sát phía sau, chạy thẳng đến phòng bếp, mới che miệng
lại cười trộm. Đùa rất tốt, lần đầu tiên anh thấy bộ dạng mẹ anh chua
lòm. Đoan trang, thanh nhã, hoàn mỹ như Giang chủ nhiệm cũng có lúc buồn cười!
Tác giả có lời muốn nói: không cẩn thận lại dài rồi, ta
cũng rất muốn viết chuyện hôn lễ, nhưng thời gian phải phù hợp, hôn lễ
là ngày mùng một, không thể gấp. Nếu không thì rối loạn thứ tự trước
sau.
Gửi cho bạn bè chương mới.