Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 11 : Vợ cậu muốn tán tỉnh cậu đấy!

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Vu Đông lồng tiếng xong màn cuối cùng thì cầm kịch bản đi ra khỏi phòng thu âm, đúng lúc thấy Hướng Hiểu Nguyệt không màng hình tượng ăn táo thì tức giận nói: “Hôm nay sao cậu không bày ra hình tượng bà chủ vậy?”



“Người khác đều đi hết rồi, toàn bộ nơi này chỉ còn có cậu với tớ còn trang cái gì chứ. Lúc học đại học tớ mặc quần lót cậu đều thấy cả!” Hường Hiểu Nguyệt đưa cho Vu Đông một trái táo.



Vu Đông nhìn quả táo cực to trước mặt thì cảm thấy muốn gặm xong nó cũng đủ mệt, vì vậy lắc đầu từ chối rồi ngồi vào ghế sô pha bắt đầu kể khổ: “Tớ nói cậu nhé, về sau tiếp phim chọn cái nào hay hay một chút, cậu nhìn thử xem, phim truyền hình này cẩu huyết* thấy sợ luôn ấy. Lúc tớ lồng tiếng không nhịn được muốn ói luôn!”



(*cẩu huyết: tình tiết máu chó, ví dụ như ung thư máu, tai nạn mất trí nhớ, anh em không cùng huyết thống, v.v)



“Ha hả, giờ cậu đã biết lý do vì sao tớ không tự mình lồng tiếng rồi đó.” Hướng Hiểu Nguyệt vui sướng khi người gặp họa nói.



“Lần sau mà cậu còn bắt tớ lồng tiếng loại phim này thì phải thêm tiền lương đó.” Vu Đông nửa thật nửa giả nói.



“Thật là có một bộ đó, hình như gọi là bảo bối cục cưng của ca ca. Nếu cậu đồng ý lồng tiếng nữ chính thì tiền lương tớ sẽ tăng gấp đôi cho cậu!”



“Lăn!” Vừa nghe tên liền muốn ói rồi.



Hướng Hiểu Nguyệt cười một trận, gặm xong miếng táo cuối cùng thì nói: “Bây giờ vẫn còn sớm nên chúng ta đi mua sắm nhé!”



Vu Đông nhìn đồng hồ thì thấy lúc này mới ba giờ chiều, thật sự là còn sớm nên sảng khoái đồng ý.



Hướng Hiểu Nguyệt chạy chiếc BMW màu đỏ của cô ấy khắp các con đường lớn, dù đi ngang qua các trung tâm mua sắm cũng không dừng lại, Vu Đông nhịn không được hỏi: “Đại tiểu thư à, cậu định đi đâu vậy?”



“Tớ đưa cậu đến một phòng làm việc tư nhân.” Hướng Hiểu Nguyệt vừa lái xe vừa nói, “Bây giờ quần áo trong trung tâm mua sắm nếu mua về mặc thì đều bị đụng hàng không à, làm sao mặc được chứ!”



“Được rồi, tớ theo cậu được thêm kiến thức đó.” Mắt thẩm mỹ của Hướng Hiểu Nguyệt rất tốt nên Vu Đông cũng yên tâm.



“Đến nơi thì cậu cũng chọn hai bộ đi, tháng sau mặc vào lễ đính hôn của Hân Hân luôn.”



“Hân Hân?” Vu Đông sửng sốt một lát, cố gắng nhớ lại rồi mới hỏi với vẻ không chắc chắn: “Nhậm Hân Hân?”



“Đúng đó? Sao cậu lại kinh ngạc như vậy? Không lẽ cậu ấy không gọi điện thoại mời cậu sao?” Hướng Hiểu Nguyệt nghi hoặc.



Có mời không? Chắc là có mời nhưng kiếp trước vào lúc đó cô đang đau lòng việc chia tay với Phương Hoa nên lễ đính hôn cũng không đến, sau đó, chắc là hai năm sau thì nghe nói Nhậm Hân Hân mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát.



Tính ra đã bảy tám năm không nghe người ta nhắc đến cái tên này.



“Nghĩ cái gì vậy chứ? Tớ đang hỏi cậu đấy.”Vu Đông lấy lại tinh thần thì cười nói: “Không có gì. Tớ chỉ là suy nghĩ, tụi mình ba người, tớ yêu đương lâu nhất nhưng cuối cùng tốt nghiệp thì chia tay, cậu đổi vô số bạn trai cuối cùng chỉ còn lại bạn trai cũ mà Hân Hân chưa bao giờ yêu đương lại là người kết hôn sớm nhất trong chúng ta.”



“Cái gì mà vô số bạn trai chứ? Cậu quá khoa trương rồi đó.”



“Vậy cậu nói thử xem là mấy người?”



“Tớ chưa có đếm thử bao giờ.” Hướng Hiểu Nguyệt suy nghĩ một hồi thì phát hiện mình cũng chẳng nhớ rõ là bao nhiêu nữa.



“Không đếm được đúng không.” Vu Đông cười lạnh nói.



“Nhưng cũng không thể nói Hân Hân chưa bao giờ yêu đương được.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Người ta có vị hôn phu kiêm thanh mai trúc mã đó.”



“Bốn năm chưa một lần đến thăm Hân Hân cũng tính à?” Vu Đông châm chọc nói.



“Cũng đúng, lúc đi học chúng ta cũng ít nói đến việc này nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng. Chỉ cần chờ đến tháng sau là có thể thấy rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt nhìn về phía trước, phát hiện đã đến nơi thì chậm tốc độ lại rồi ngừng xe.




“Đợi tôi!” Lần này trả lời rất nhanh.



Vu Đông cười một cách gian trá rồi mang theo túi xách đi đến tiệm cơm tây đối diện.



Bệnh viện.



Thiệu Nhất Phàm thấy Hạ Phong cởi áo blouse trắng ra, có vẻ như muốn ra ngoài thì kinh ngạc nói: “Cậu về à?”



“Vu Đông ở tiệm cơm tây gần đây ăn cơm nhưng quên mang tiền. Tớ đi ra tính tiền giúp cô ấy.” Hạ Phong giải thích.



“À.”



Đột nhiên có một cô y tá chạy đến gõ cửa văn phòng nói: “Bác sĩ Hạ, khoa trưởng tìm ngài có việc!”



“Được, tôi qua ngay.” Hạ Phong đáp ứng xong thì lập tức rối rắm chuyện của Vu Đông.



“Khoa trưởng tìm cậu? Chắc là nói chuyện đi giao lưu ở bệnh viện Edward rồi, tớ nghe nói trong hai ngày này bệnh viện sẽ lập danh sách người được chọn.” Thiệu Nhất Phàm có vẻ như còn kích động hơn cả Hạ Phong nữa, “Cậu còn thất thần ở đó làm gì? Mau mau đi đến văn phòng của khoa trưởng đi!”



“Tớ phải gọi điện thoại cho Vu Đông trước đã!”



“Gọi điện thoại làm gì, đưa tiền thôi đúng không? Tớ thay cậu đi là được rồi.” Thiệu Nhất Phàm trượng nghĩa nói.



Vì vậy Vu Đông, lòng đang tràn đầy sự vui mừng, chờ được Thiệu Nhất Phàm, bộ dáng như hoa khổng tước.



Thiệu Nhất Phàm mỗi lần nhìn thấy Vu Đông đều cảm thấy cô gái này ngày càng xinh đẹp hơn. Hôm nay Vu Đông lại ăn mặc một cách tươi đẹp và thoát tục làm cho hắn không thể không cảm thán sự may mắn của Hạ Phong, không những nhặt được một cô vợ dịu dàng, hiếu thảo mà còn có khí chất tốt đẹp.



“Chắc cô biết tôi, chúng ta đã gặp nhau rồi. Tôi là đồng nghiệp kiếm bạn thân của Hạ Phong, tôi là Thiệu Nhất Phàm.”



Vu Đông đã gặp Thiệu Nhất Phàm rồi, dù sao thì lúc mẹ Hạ nằm bệnh viện thì ngày nào cô cũng đi thăm, nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện với anh ta cả.



“Hạ Phong đâu rồi?”



“Hạ Phong có việc bận nên nhờ tôi đến giúp cô thanh toán.” Thiệu Nhất Phàm nói.



“Bệnh nhân?”



“Không phải, do đúng lúc khoa trưởng có việc tìm cậu ta thôi.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Tôi thấy cậu ấy lo lắng cho cô nên mới xung phong giúp cậu ta. Cô ăn xong chưa? Hết bao nhiêu tiền để tôi thanh toán?”



Vu Đông chớp mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, im lặng không nói gì.



“Chị có gọi món gì không?” Người phục vụ bỗng nhiên bước đến hỏi.



“Không cần đâu, tính tiền món tráng miệng này là được.” Vu Đông nói xong thì đưa cho người phục vụ một tờ tiền trăm nguyên.



Thiệu Nhất Phàm chớp mắt rồi nhìn tờ tiền trên mâm của người phục vụ liền ngây ngốc hỏi: “Cô... cô có mang tiền mà?”



“Bác sĩ Thiệu à, lần sau tôi có hẹn chồng mình đi ăn thì chuyện tính tiền như thế này anh không cần nhiệt tình như vậy nữa nhé!”



Hạ Phong à... Vợ cậu đang muốn tán tỉnh cậu đó, cậu có biết không thế?