Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 18 : Mái nhà đầy hoa

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Khi chiếc lá ngô đồng đầu tiên bị gió thu thổi bay đi thì cũng là lúc mùa hè nóng bức lặng lẽ rời đi.



Chiếc váy xinh đẹp biến thành áo khoác, giày xăng đan biến thành ủng.



Từ lúc phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt nhận được hợp đồng lồng tiếng cho phim điện ảnh của đạo diễn Steven Spielberg thì cũng có chút tiếng tăm trong nước. Lại thêm việc Hướng Hiểu Nguyệt có quan hệ rộng rãi nên mời được hầu hết các giảng viên giỏi trong trường lồng tiếng giúp.



Vì vậy đến lúc phim điện ảnh được chiếu thì phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt ở Hollywood cũng có chút ít danh tiếng. Ít nhất thì đạo diễn Steven Spielberg đã tỏ vẻ là bộ phim tiếp theo của ông ta cũng sẽ nhờ phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt lồng tiếng giúp.



“Vu Đông, cậu đến nơi chưa?” Hướng Hiểu Nguyệt vừa lái xe vừa gọi điện với Vu Đông.



“Tới rồi. Cậu làm gì mà gấp thế!” Vu Đông dẫm đôi giày cao gót ngẩng đầu nhìn lên một tòa nhà quen thuộc.



“Chừng nào cậu mới thi lấy bằng lái thế?” Hướng Hiểu Nguyệt oán giận nói, “Cậu nghĩ thử xem cậu đi ký hợp đồng mà còn di chuyển bằng tàu điện ngầm thì có mất mặt hay không hả!”



“Tớ lấy được bằng lái xong cậu cho tớ một chiếc xe?” Vu Đông trợn trắng mắt.



“Xe chồng cậu không phải đang nằm trong gara hứng bụi sao?” Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.



“Được rồi, thang máy đến. Tớ cúp máy.” Trước khi cúp điện thoại thì Vu Đông nói thêm, “Lúc lái xe thì ít nói chuyện điện thoại nhé!”



“Tầng mấy?” Bỗng nhiên có một giọng nam vang lên.



“Tầng hai mươi. Cám ơn.” Vu Đông ngẩng đầu nói lời cảm ơn thì phát hiện ra là người quen, vì vậy kinh ngạc nói: “Là anh?”



Ellen nhướng mày cười nói: “Cô còn nhớ rõ tôi?”



“Bạn của tra nam, cái nhãn rõ ràng như vậy thì rất khó quên đó!” Vu Đông cười ha hả nói.



“A...” Ellen cũng không cãi lại, hắn nhìn thoáng qua xấp tài liệu trên tay Vu Đông thì hỏi: “Đến đây nói chuyện hợp đồng?”



“Ừ!” Vu Đông lãnh đạm gật đầu.



“Công ty giải trí OM?”



Từ tầng mười tám đến tầng hai mươi đều là của công ty giải trí OM nên hỏi câu như vậy thật là vô nghĩa. Vu Đông nói móc ở trong lòng nhưng bên ngoài thì vẫn gật đầu.



“Tôi là tổng giám đốc của công ty giải trí OM.” Ellen đột nhiên nói.



Lúc này Vu Đông mới có vẻ kinh ngạc, cô nhìn người đàn ông đang cười một cách cao thâm khó đoán này rồi suy nghĩ. Trước khi trọng sinh cô đã làm việc ở tòa nhà này được năm năm, cũng đã gặp qua tổng giám đốc của OM nhưng hình như không phải người này mà?



Vu Đông à một tiếng rồi quay đầu.



“Cô không nhân cơ hội này lân la làm quen sao? Ellen kinh ngạc nói.



Vu Đông cũng không thèm quay đầu lại nói: “Không cần, tôi không phải nói chuyện hợp tác với OM!”




“Cậu nhóc này có vấn đề.” Ellen nhíu mày nhìn kịch bản hắn đang cầm, tất cả đều là máu me và bạo lực, người bình thường không thể viết ra được thứ như vậy.



“Em ấy nếu có vấn đề thật thì sẽ không đi nhảy lầu mà nên đi giết người mới đúng đó. Dù sao thì phương pháp có rất nhiều.” Vu Đông vừa nói vừa chỉ vào kịch bản.



“Vậy ý của cô là?”



“Nói thật đi, trừ bỏ máu me và bạo lực quá mức thì đây là một câu chuyện rất có logic.” Vu Đông nói, “Nếu tìm được một người biên kịch giỏi thì hẳn là có thể viết thành một bộ phim hay. Nước mình dù sao cũng không có bộ phim lớn nào với thể loại khủng bố mà được nổi tiếng cả.”



“Vậy tại sao tôi muốn làm nó?” Ellen nghi ngờ nói.



“Dù sao thì tôi mới cứu em ấy.” Vu Đông không sao cả nói, “Nếu lần sau em ấy còn đến đây nhảy lầu thì cũng không liên quan gì đến tôi nữa.”



Chẳng lẽ liên quan đến tôi? Ellen há hốc mồm.



Vu Đông nhún vai một cái rồi tiêu sái bỏ đi.



Hai ngày sau Vu Đông nhận được một tin nhắn trong hòm thư của QQ. Vu Đông mở ra nhìn thử thì thấy là câu chuyện tiếp theo, Tiểu Miêu đã chết trong tay của sát thủ biến thái.



Vu Đông gửi tin nhắn cho thiếu niên nhưng thiếu niên cũng không trả lời lại.



Vu Đông chú ý tin tức xã hội trong vòng mấy ngày liền thì thấy không có tin tức nhảy lầu.



Vu Đông cảm thấy không yên tâm lắm nên đem chuyện này viết cho Hạ Phong, hy vọng hắn có thể tìm bác sĩ tâm lý hỏi thăm thử.



Vì vậy hôm sau Hạ Phong gọi điện thoại video đến.



“Hôm qua tôi đã hỏi thử bác sĩ ở đây.” Hạ Phong nói, “Họ nói thiếu niên này muốn tự sát nên chứng tỏ bản tính rất thiện lương. Nhưng loại bệnh này rất khó trị, yêu cầu điều dưỡng một thời gian dài nên phương pháp giải quyết tốt nhất là đưa thiếu niên vào bệnh viện tâm thần.”



Vu Đông nghe xong thì thấy thất vọng.



“Em có thể liên hệ được em ấy không?”



Vu Đông lắc đầu.



Hạ Phong thấy Vu Đông khổ sở nên an ủi nói: “Con người muốn chết thì ngay cả Thượng Đế cũng không giúp được. Em đã giúp được thiếu niên đó rồi.”



“Hôm đó em đã làm rất tốt rồi. Cho dù tương lai như thế nào thì em đã cứu em ấy được một lần.”



Vu Đông không có nói cho Hạ Phong một việc. Trong kịch bản chưa hoàn thành đó có miêu tả một cảnh tượng, Tiểu Miêu bị sát thủ biến thái theo dõi có một hoa viên bí mật, đó là một mái nhà tràn đầy hoa tươi.



Vu Đông đọc đến đó thì chỉ nghĩ, trước khi trọng sinh, nơi mà cô đến mỗi khi cô đơn, uể oải, nơi luôn mang đến cho cô vô số ấm áp, có lẽ là do sinh mệnh của thiếu niên này ban tặng.



Một người có trái tim trong sáng như vậy thì không nên rơi vào địa ngục.