Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 25 : Lần đầu tiên cãi nhau

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Hôm nay là ngày Hạ Phong tan ca đúng giờ.



Hai người không nấu cơm mà lái xe đến một tiệm cơm nổi tiếng ở gần nhà. Trong tiệm thì đông người đến gần hết chỗ nên đương nhiên là chẳng còn chỗ đỗ xe trước cửa tiệm. Bởi vậy Hạ Phong đành tìm một chỗ cách tiệm cơm khá xa để đỗ xe.



Cũng vì vậy mà khi hai người ăn cơm xong thì phải đi một đoạn đường dài mới đến được nơi dừng xe lúc nãy.



Vu Đông rất thích khoảng thời gian này, tuy rằng xa rời đường phố ầm ĩ, náo nhiệt nhưng bên cạnh cô lại có Hạ Phong.



"Sao lúc ra ngoài em không mang theo bao tay hả?" Hạ Phong nắm tay Vu Đông, cảm giác được sự lạnh lẽo truyền đến thì nói: "Em bỏ tay vào túi đi!"



Hạ Phong vừa nói xong thì định buông tay Vu Đông ra nhưng sao Vu Đông lại đồng ý được. Vì vậy cô nhanh chóng giữ chặt tay Hạ Phong, nói: "Em không lạnh!"



"Em còn dám nói không lạnh, tay em đã đỏ lên hết rồi kìa!" Hạ Phong cầm tay Vu Đông giơ lên, cả bàn tay đều đỏ bừng.



Vu Đông nhìn thoáng qua sau đó cúi đầu dùng chân đá đá mấy hòn đá nhỏ.



"Em bị sao vậy?" Hạ Phong cảm giác được cảm xúc của Vu Đông đã thay đổi.



"Em muốn nắm tay anh." Giọng nói của Vu Đông nhẹ đến mức dường như đã bị gió thổi đi.



Cũng may là hai người đi gần nhau nên Hạ Phong mới nghe được một ít.



Ánh mắt của Hạ Phong di chuyển từ đỉnh đầu của Vu Đông đến chỗ mười ngón tay đan xen với nhau của hai người. Hạ Phong chớp mắt, kéo tay của Vu Đông rồi bỏ vào túi áo khoác của hắn.



Vu Đông bị hành động của Hạ Phong làm cho lảo đảo, cô cảm giác được bàn tay mình bị bỏ vào một chỗ ấm áp thì nghi hoặc ngẩng đầu liền thấy Hạ Phong đang cười với mình.



"Để như vậy sẽ không lạnh nữa."



Vu Đông nhấp môi, cúi đầu rồi cười nhẹ nhàng.



"Chúng ta đi thôi, tuyết càng lúc càng lớn rồi." Hạ Phong nói xong thì dẫn theo Vu Đông tiếp tục đi về phía trước.



Một mặt đi về phía trước, mặt khác lại cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay mình cùng con đường tuyết trắng bay đầy trời làm Vu Đông bỗng nhiên có một loại ảo giác như mình đang trong phim Hàn Quốc vậy.



"Cẩn thận một chút!" Hạ Phong vội vàng đỡ Vu Đông, chút xíu nữa là bị té ngã, buồn cười nói: "Sao em không nhìn đường?"



"Có anh nắm tay em mà?" Vu Đông nói một cách hợp tình hợp lý.



Hạ Phong sửng sốt rồi bỗng nhiên vui vẻ, kéo tay Vu Đông bỏ vào túi áo khoác của mình lần nữa, giọng nói mang theo sự sủng ái: "Vậy là lỗi của anh, dẫn em cũng dẫn không tốt."



Vu Đông bỗng nhiên cảm thấy bản thân cô vô cớ gây rối quá nên nghĩ nghĩ rồi nói sang chuyện khác ngay: "Em nghe nói hôm trước anh gặp được Hiểu Nguyệt và Hân Hân."



"Hai người đó nói với em?" Hạ Phong không cố tình nói chuyện này cho Vu Đông nghe nhưng nếu cô biết được thì cũng là chuyện bình thường.



"Hân Hân nói anh giúp cô ấy đi cửa sau."



"Không tính là đi cửa sau. Chỉ khiến bác sĩ khoa sản ăn cơm trễ một chút thôi, sau đó anh đã mời anh ta uống một ly cà phê rồi." Hạ Phong giải thích.




"Nếu tôi là bạn trai của người dẫn chương trình cũng sẽ thất vọng. Dù sao thì mạng người là quan trọng nhất."



Trong lúc nhất thời khu tin nhắn sôi nổi bàn tán, tất cả mọi người đều phát biểu ý kiến của mình.



Lúc Thiệu Nhất Phàm gọi điện thoại đến thì Hạ Phong, đang thất vọng đối với Vu Đông, đang ngồi trên giường đọc sách.



"Nhất Phàm?"



"Cậu đang cãi nhau với Vu Đông?" Thiệu Nhất Phàm dứt khoát hỏi.



"Không có." Hạ Phong phủ nhận.



"Còn nói không có. Lúc nãy Vu Đông đã nói trong lúc phát sóng trực tiếp rồi. Cô ấy nói hai người đi ra ngoài ăn cơm thì cứu một ông lão, cậu thất vọng với cô ấy."



Hạ Phong lập tức nhíu mày, chuyện như thế này sao Vu Đông có thể nói trong lúc phát sóng trực tiếp được chứ!



"Cậu không nghe tiết mục của Vu Đông sao?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.



Hạ Phong không nói gì.



"Cậu lại không chịu nghe người ta giải thích." Thiệu Nhất Phàm biết rõ tính tình của bạn nên đành trở thành người hòa giải. Thiệu Nhất Phàm đem lời nói lúc nãy Vu Đông đã nói truyền đạt lại cho Hạ Phong.



"Tớ nghe giọng nói của Vu Đông thì cảm giác được cô ấy đang rất mất mát, có lẽ cô ấy đã khóc rồi đó." Thiệu Nhất Phàm khoa trương nói.



"Đã khóc?" Hạ Phong nghe xong thì lập tức thay đổi sắc mặt.



"Đúng vậy đó. Vu Đông mới được bao nhiêu tuổi chứ, người ta mới hai mươi hai thôi. Cậu nghĩ thử xem, cậu có vấn đề gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng với cô ấy hả, nhẫn nại lắng nghe cô ấy giải thích, giờ cậu thấy hậu quả chưa. Cậu nói chuyện kiểu đó là đang nghi ngờ nhân phẩm của người khác rồi còn gì nữa?" Thiệu Nhất Phàm dong dài nói, "Cậu cho rằng ai cũng là bác sĩ như chúng ta hay sao, có thể phân biệt rõ ràng đâu là hôn mê đâu là xuất huyết não?"



Hạ Phong đã không nghe được câu nói kế tiếp của Thiệu Nhất Phàm. Hiện giờ trong đầu óc của hắn chỉ toàn hình ảnh Vu Đông bị hắn nói xong thì trốn đi khóc một mình.



Hạ Phong đang cầm di động thì bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.



Hắn nhìn đồng hồ thì đã là một giờ rưỡi sáng.



Hạ Phong xuống giường mặc quần áo, lái xe chạy thẳng đến trước cửa đài phát thanh.



Vì vậy khi Vu Đông mang biểu tình mất mát cúi đầu đi ra khỏi đài phát thanh thì nghe được giọng nói ôn hòa của Hạ Phong.



"Anh đã nói với em là phải nhìn đường mà? Không có anh nắm tay em lại té ngã nữa thì phải làm sao?"



Vu Đông mang vẻ mặt không thể tin tưởng ngẩng đầu lên.



Hạ Phong nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo của Vu Đông.



"Chúng ta về nhà thôi!"