Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 42 : Bác sĩ Hạ cho heo ăn

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Phòng khách nhà họ Vu.



Sau khi mẹ Vu bị bấm huyệt nhân trung thì đã tỉnh lại, bà mang vẻ sống không còn gì luyến tiếc dựa vào chiếc ghế.



Vu Tùng lặng lẽ làm một động tác cắt cổ với Vu Đông.



Ba Vu hút thuốc một cái, ông nhìn thoáng qua đứa con gái trước mắt mình rồi thở dài, cuối cùng ông nhìn Hạ Phong, người đang không biết nên làm gì, nói một cách ghét bỏ: "Cậu, ra sân sau cho heo ăn đi."



"A... Cho... Cho heo ăn." Hạ Phong mang vẻ mặt ngây ngốc nói.



"Ôi ôi, em nhanh chân đi cho heo ăn đi, cơm heo trong cái thùng lớn màu đen ở phòng bếp đó, em mang cơm heo ra chuồng heo ở sân sau đi." Vu Tùng biết ba mình đang muốn mở cuộc họp gia đình nên vội vàng đẩy người đi.



Hạ Phong không yên tâm nhìn thoáng qua Vu Đông, Vu Đông cười với hắn một cái rồi ý bảo hắn đi ra ngoài đi.



Lúc này Hạ Phong mới mang sự thấp thỏm và bất an đi vào phòng bếp lấy cơm heo đi ra sân sau.



Vu Đông nhìn thoáng qua sắc mặt của mẹ mình một cách cẩn thận, cô cảm thấy bà đã tiêu hóa đủ rồi thì mới nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa."



"Tôi có thể không tức giận sao?" Mẹ Vu ngồi ngay ngắn lại, "Con... Con...và hắn... có phải hay không... có cái đó."



"Không phải mẹ đã thấy hết rồi à?"



"Con..." Mẹ Vu lại che ngực lần nữa.



"Mẹ, bình tĩnh, bình tĩnh lại." Vu Tùng bưng chén trà qua rồi vuốt vuốt giúp mẹ Vu đừng tức giận nữa.



Mẹ Vu đẩy tay của Vu Tùng ra, ngón tay bà chỉ vào Vu Đông vẫn đang run: "Con... Con... Mẹ đã dạy con như thế nào hả, sao con có thể không biết liêm sỉ như vậy."



"Mẹ, mẹ nói nặng quá rồi, bây giờ chỉ nói chuyện hẹn hò thôi thì người ta..." Vu Tùng đang định nói mấy câu giúp đỡ, ai ngờ đã bị ánh mắt của mẹ Vu hù đến câm miệng.



"Con là con gái nhưng lại không biết tự trọng như vậy, nếu ở thời của mẹ thì con còn có thể lấy chồng sao?" Mẹ Vu mắng.



"Vậy thì không lấy."



Lại là điệp khúc cái thời của mẹ. Lúc mẹ bắt con kết hôn cũng vậy, nào là thời của mẹ nếu con gái trong nhà không lấy chồng sẽ không còn mặt mũi nào ở trong nhà mẹ đẻ, nào là sẽ mang đến tai họa cho gia đình. Vu Đông vừa nhớ đến liền tức giận, cô không nhịn được nên trả treo lại một câu.



"Con..." Mẹ Vu tức đến mức thở không nổi.
"Nếu không thì chúng ta nói thật đi." Hạ Phong nói.



"Làm sao mà nói? Nói con gái của hai người đã trộm sổ hộ khẩu rồi chạy đến kết hôn với người ta, ai ngờ lúc đứng trước cửa cục dân chính lại bị người ta đá?" Vu Đông nhướng mày nói, "Sau đó đau lòng quá nên tùy tiện tìm một người để lấy?"



Hạ Phong nghe xong thì cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Tuy em tùy tiện tìm một người để lấy, nhưng anh vì mình có thể là người đó mà cảm thấy may mắn."



"Em... Ý em không phải như vậy... Em không phải tùy tiện mà lấy..." Lúc này Vu Đông mới cảm giác được lúc nãy hình như cô đã nói sai rồi, cô đang muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào. Chẳng lẽ cô lại nói bởi vì biết trong tương lai anh sẽ trở thành danh nhân nên mới kết hôn với anh sao?



Nhưng lúc đó cô nghĩ gì nhỉ? Vu Đông đã không nhớ rõ nữa rồi, cô chỉ biết lúc đó Hạ Phong đứng trước mặt mình, mà cô lại đúng lúc biết hắn.



"Không sao, anh chỉ cần biết là bây giờ em thích anh là đủ rồi." Hạ Phong mỉm cười nói.



"Hạ Phong..." Tay Vu Đông chống lên cái xà ngang của chuồng heo, muốn mình càng gần Hạ Phong hơn, cô bày tỏ lần nữa, "Em thích anh!"



Mặt Hạ Phong mang ý cười, hắn từ từ để mặt mình sát mặt Vu Đông, lúc hai người sắp hôn nhau thì.



Bỗng nhiên Vu Tùng từ đâu nhảy ra, Vu Tùng vừa thấy hình ảnh trước mắt mình thì lập tức hét lên một tiếng như quỷ kêu rồi che kín hai mắt: "Anh nói này, hai đứa không thể chú ý trường hợp một ít à, hai đứa không sợ ngày mai cả thôn sẽ thầm thì với nhau, đứa con gái nhà họ Vu và bạn trai ở chuồng heo hôn nhau? Mẹ vẫn chưa nguôi giận đâu, em lại muốn thêm dầu vào lửa nữa à."



"Khụ!" Hạ Phong xấu hổ đứng thẳng lại.



Vu Đông tức giận trả treo lại: "Anh lại đây làm gì? Phá hư chuyện tốt của em!"



"Ha... Vu Đông, da mặt em còn có thể dày hơn được nữa không." Vu Tùng bị sự vô sỉ của em gái mình đánh bại hoàn toàn, thật ra thì nửa năm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, lại có thể làm cho đứa em gái đơn thuần của hắn biến thành như vậy, "Mau về ăn cơm đi, em đi gọi người mà nửa ngày vẫn chưa về."



Vu Tùng nói xong thì đi về trước.



Lúc này Hạ Phong cũng ra khỏi chuồng heo, hắn cầm tay Vu Đông rồi nói: "Chúng ta cũng về đi."



"Ừ!"



"Thôn của em thực sự sẽ truyền nhau những lời như vậy sao?" Hạ Phong nhớ đến lời nói của anh vợ lúc nãy.



"Hên xui thôi." Vu Đông trêu chọc nói, "Anh sợ?"



"Không có... Chỉ là rất giống kiểu lãng mạn của thời bao cấp." Hạ Phong vừa nói xong thì đã cười trước.