Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 46 : Thích không thể dùng thời gian để tính được

Ngày đăng: 13:39 30/04/20


Editor Yuuki: Xin lỗi mấy bạn vì sự chậm trễ này, có điều mình sắp thi rồi nên phải ôn bài khá nhiều, có thể sẽ ra khá chậm nên mấy bạn thông cảm T-T



Hạ Phong nhìn thấy trong ánh mắt của Vu Đông là sự lạnh lẽo, ánh nhìn này làm hắn lo lắng, cảm xúc nóng nảy khi bỗng nhiên gặp được An An bị sự lo lắng này đè xuống.



"Đông Đông, lại đây." Hạ Phong vươn tay ra với Vu Đông.



Vu Đông sửng sốt một lát rồi chậm rãi bước qua.



"Anh giới thiệu cho em, đây là......"



Hạ Phong còn chưa dứt lời thì An An đang đứng một bên lại chủ động vươn tay ra với Vu Đông, ngắt lời Hạ Phong giới thiệu: "Xin chào, tôi là An An, là Hạ Phong..."



"Bạn gái cũ?" Vu Đông cũng cười ngắt lời An An, cô giơ tay ra bắt tay với An An.



An An hơi kinh ngạc đánh giá Vu Đông, cô nàng cười nói với vẻ chẳng xấu hổ: "Xem ra Hạ Phong đã nói với cô về tôi."



"Đương nhiên!" Vu Đông quay đầu lại nhìn Hạ Phong một cái, "Từ ngày đầu tiên chúng tôi quen nhau thì tôi đã biết."



Lập tức khuôn mặt An An có vẻ cứng đờ, cô nàng nhìn thoáng qua Hạ Phong rồi miễn cưỡng cười nói: "Khoa nhi còn có chút chuyện, tôi đi trước nhé."



"Được!" Hạ Phong gật đầu đáp lại.



An An gật đầu, đôi mắt nhìn thoáng qua đôi tay nắm chặt của hai người rồi lướt qua họ đi về phía trước.



Vào lúc Vu Đông cho rằng lần này cô đã lấy được sự thắng lợi thì An An bỗng nhiên quay người lại nói với Hạ Phong: "Đúng rồi, đồng nghiệp trong bệnh viện nói muốn làm cho em một buổi tiệc chào mừng, nếu anh đã trở lại thì tối nhớ đến nhé."



"Anh..."



"Em đã kiểm tra rồi, hôm nay anh không có cuộc giải phẫu nào cả, buổi tối gặp." An An nói xong thì trực tiếp biến mất ở khúc cua hành lang.



Vu Đông nghe xong thì nhướng mày nhìn Hạ Phong, chờ hắn trả lời.



Hạ Phong chưa kịp giải thích thì cửa phòng giải phẫu lại mở ra lần nữa, Vu Đông lập tức bỏ lại Hạ Phong mà chạy tới cửa với Hướng Hiểu Nguyệt.



"Hân Hân, Hân Hân." Hai người một trái một phải xem xét Nhậm Hân Hân.



"Đừng gấp, tình huống của sản phụ rất tốt, đợi đến lúc thuốc tê hết tác dụng thì cô ấy sẽ tỉnh lại thôi, cho cô ấy về phòng bệnh trước đi." Bác sĩ nói xong thì trực tiếp bỏ đi.



Mọi người nói cám ơn rồi đi theo chiếc giường đẩy vào phòng bệnh.



Hạ Phong thấy Vu Đông đi theo chiếc giường đẩy rồi khỏi thì không biết mình nên may mắn hay bất đắc dĩ nữa nên đành xoa xoa trán.



Lúc này ở góc tường xuất hiện một bóng người lén lút, Thiệu Nhất Phàm mang vẻ đê tiện chạy đến hỏi Hạ Phong: "Đã gặp?"
"Ừ!"



"Không chỉ là vấn đề về An An mà là tất cả vấn đề." Hạ Phong nói, "Bởi vì chúng ta muốn đi với nhau trên một con đường rất dài."



"Vậy tối anh không được tham gia buổi tiệc chào mừng cô ấy." Vu Đông im lặng một lát rồi nói.



"A..." Hạ Phong phát hiện Vu Đông có một loại ma lực, cho dù là lúc nào thì cô luôn có thể làm hắn vui vẻ một cách dễ dàng, "Từ đầu anh đã không hề có ý định đi rồi, tối anh muốn đi phòng thí nghiệm."



"Chiều nay em phải ở bệnh viện chăm sóc Hân Hân, tối chúng ta ăn cơm cùng nhau." Vu Đông đảo mắt một vòng rồi nói.



"Ừ!" Hạ Phong vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.



Ban công lầu hai khu nội trú, An An xuyên qua cửa kính nhìn chăm chú vào đôi nam nữ đang ôm nhau trong vườn hoa, vẻ mặt nhợt nhạt tái xanh.



"Thấy chưa, anh không có lừa em đâu." Thiệu Nhất Phàm cảm thấy hắn quả thực đã lo lắng cho những chuyện lung tung của Hạ Phong mà buồn đến mức thúi ruột.



"Chuyện này không biểu hiện được điều gì cả." An An thu hồi tầm mắt.



"An An, thật ra anh vẫn không hiểu, lúc trước Hạ Phong cầu hôn em thì em lại từ chối liên tiếp ba lần, còn bỏ đi Mỹ. Hiện giờ Hạ Phong đã ở bên Vu Đông, em cần gì phải vậy." Thiệu Nhất Phàm thật sự không thể hiểu được cách làm của An An.



"Nhất Phàm, anh cứ yên tâm, nếu trong lòng Hạ Phong đã không có em thì em sẽ không làm gì nữa đâu." An An nói.



"An An." Thiệu Nhất Phàm nói, "Tuy anh và em cũng coi là bạn bè lâu năm, nhưng Vu Đông thật sự là một cô gái cực kì tốt, sau khi Hạ Phong ở bên cạnh cô ấy thì lúc nào cũng vui vẻ, em..."



"Nhất Phàm, tính tình của Hạ Phong anh và em đều hiểu rất rõ." An An hỏi ngược lại, "Anh cảm thấy anh ấy sẽ nhanh chóng thích một cô gái tùy tiện tìm được ở trước cửa cục dân chính dùng để ứng phó bệnh tình của bác gái sao? Anh xác định anh ấy không phải vì trách nhiệm mà ở bên cô ấy? Hoặc tờ giấy kết hôn kia sao?"



Thiệu Nhất Phàm không dám xác định, bởi vì thời gian Vu Đông và Hạ Phong ở bên nhau quá ngắn. Lúc mới kết hôn thì Hạ Phong chỉ lo lắng cho bệnh tình của mẹ Hạ, sau đó mẹ Hạ phẫu thuật thành công thì Hạ Phong đã bay thẳng đến Mỹ, ở đó suốt ba tháng, từ lúc về nước cũng không ở nhà được bao nhiêu, hơn phân nửa thời gian lại ngâm mình ở bệnh viện và phòng thí nghiệm.



Nói tình cảm của họ có có sâu hay không thì tình cảm đó cũng kém hơn An An.



"Vậy sao em về nước trước thời hạn?" Thiệu Nhất Phàm hỏi An An.



"Bởi vì thầy của em được mời đến Trung Quốc giao lưu." An An bình tĩnh trả lời, "Còn cả Hạ Phong nữa."



Thiệu Nhất Phàm không phân biệt được lời nói của An An là thật hay giả, hắn chỉ cảm thấy được bản thân đã quan tâm quá nhiều mà thôi, hơn nữa phụ nữ cũng thật phiền phức.



"Sau này chuyện của mấy người anh sẽ không nhúng tay." Thiệu Nhất Phàm tỏ thái độ.



"Được..." An An cười cười, "Chỉ có điều buổi tiệc chào mừng tối nay mong anh sẽ đến."



Giờ phút này Thiệu Nhất Phàm bỗng nhiên cảm thấy, thật ra thì độc thân cẩu cũng rất tốt, ít nhất sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.