Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 53 : Lý do lựa chọn

Ngày đăng: 13:39 30/04/20


Bệnh viện thành phố rất có kinh nghiệm phong phú trong việc xử lý tranh chấp với người bệnh, chưa trang trí ban công trong nhà xong thì Hạ Phong đã phải quay về với công việc bận rộn.



Bởi vậy mỗi ngày Vu Đông đều sẽ trang trí một ít trên sân thượng, đợi Hạ Phong nhìn ra vào hôm sau.



Thời gian trôi nhanh, tháng hai đã đi qua, đã đến đầu tuần tháng ba. Lúc An An xuất hiện trước mặt Hạ Phong lần nữa, hắn mới nhận ra, dù ở cùng một bệnh viện nhưng hắn đã lâu không thấy An An.



"Hiện tại anh có rảnh không?" An An cố ý chờ Hạ Phong kiểm tra phòng xong hết mới đến.



"À, có." Hạ Phong hơi sửng sốt.



"Chúng ta ra hoa viên một lát đi." An An đề nghị.



"À..." Hạ Phong hơi do dự, hắn không biết mình có nên đồng ý hay không.



"A... Quả nhiên anh không nhớ." An An bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu.



"Cái gì?"



"Thời hạn một tháng giao lưu đã hết rồi, tối nay em sẽ về Mỹ." An An giải thích.



Hạ Phong ngẩn ra, nhìn An An rồi đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.



Cho dù là trong bệnh viện cũng không ngăn cản được mọi người đi tới đi lui, khắp nơi trong vườn hoa đều là người mặc đồ bệnh nhân đi dạo ngắm hoa, An An nhìn khung cảnh này thì bỗng nhiên thở dài nói: "Anh tốt nghiệp trước em hai năm, vừa tốt nghiệp đã đến bệnh viện này rồi."



"Ừ!" Hạ Phong gật đầu.



"Nhưng hình như đây là lần đầu tiên chúng ta đến đây đi dạo đó." An An nhớ lại một hồi rồi nói.



"Lúc đó em đang thực tập, lần nào cũng là anh đi tìm em." Hạ Phong nghĩ ngợi một lát rồi nói.



"Lúc đó hình như cả anh và em đều rất bận, em đã không nhớ được chúng mình đã bao lâu không cùng nhau đi xem phim nữa rồi." An An nói, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.



Hạ Phong không biết vì sao An An lại nói những lời này, hắn chỉ đưa mắt nhìn thẳng, chầm chậm bước tiếp.



"Lúc đó em luôn cảm thấy anh sẽ là của em, vì vậy em luôn đi tìm những thứ chưa phải là của mình." An An cười khổ nói: "Đợi đến lúc em tìm được những thứ kia rồi, lại đánh mất anh."



"An An." Hạ Phong nhịn không được gọi một tiếng.




"Em cầu hôn anh?" Hạ Phong nhịn không được cười nói.



"Trước lúc đó em có hỏi anh mấy vấn đề." Vu Đông nhắc nhở.



"Ừ ~" Hạ Phong nhớ lại một hồi: "Em hỏi anh có nhà hay không?"



"Anh có cảm thấy em rất tính toán không?" Vu Đông hỏi: "Cho rằng em vì nhà nên mới chọn anh."



"Em sẽ không!" Hạ Phong lắc đầu.



"Anh tin em đến vậy sao?" Vu Đông nhíu mày.



"Vậy nếu anh không có nhà em có lấy anh không?" Hạ Phong hơi chăm chú hỏi.



Sẽ, trong lòng cô trực tiếp gật đầu, bởi vì em biết thành tựu trong tương lai của anh.



Cũng bởi vì em biết thành tựu trong tương lai của anh, nên em không có cách nào tách biệt anh và thành tựu của anh được, cũng không biết lúc đầu em chọn anh, là vì thành tựu của anh hay là vì anh nữa.



"Rất khó trả lời sao?" Hạ Phong nhíu mày.



"Nhưng em đã biết anh có nhà rồi, sao em giả thiết được chứ." Vu Đông buồn rầu nói.



"Ngốc!" Hạ Phong nhéo mũi Vu Đông: "Vậy nếu anh vì thiếu tiền thí nghiệm nên bán nhà, em sẽ chia tay với anh sao?"



Vu Đông lắc đầu nói: "Không cần bán nhà, em có thể kiếm tiền."



"A..." Hạ Phong cười hôn cô vợ ngốc của mình một cách trịnh trọng.



Chia tay có rất nhiều lý do, không yêu, để lỡ nhau, hoặc là có lựa chọn tốt hơn.



Ở bên nhau cũng có rất nhiều lý do, vừa gặp đã yêu, tim đập thình thịch, hoặc chỉ đơn giản là thích hợp.



Cuộc sống sẽ không vì bạn lương thiện ngây thơ mà cho bạn một con đường bằng phẳng, cũng sẽ không vì bạn thích danh lợi mà cho bạn một con đường đầy bụi gai.



Điều quan trọng nhất của cuộc sống là cách sống của bạn sau khi lựa chọn, thứ cần rèn luyện từ trước đến giờ là tâm linh của bạn.