Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 2 : Đêm Đại La
Ngày đăng: 16:43 04/08/19
Thành cứ bước đi. bước đi, chả biết bao lâu, nhưng dần dần có tiếng róc rách của dòng nước truyền vào tai. Thành rên lên mừng rỡ, lắng nghe thật kĩ xác định vị trí. Rồi chạy nhào về phía tiếng nước. Trước mặt Thành hiện lên 1 dòng suối khoan thai chảy trong lùm cỏ. Tiếng róc rách vang lên du dương như một điệu nhạc. Thành mò mẫm đi dọc theo dòng suối, chẳng mấy chốc đã tới đầu nguồn.
Phóng tầm mắt ra xa, Thành nhìn thấy một ngôi làng nhỏ. Những mái nhà đất nằm cạnh nhau, vây xung quanh là những hàng rào xanh mướt làm từ cây ruối. Phía xa xa là những cây tre cao vút. Trẻ con ngồi vắt vẻo lên lưng trâu thả sáo diều. Tiếng cười vang. Một khung cảnh làng quê yên bình.
Nhìn lại mình đang trần trùng trục, Thành tính tiến lên hỏi đường đành dừng lại. Những thớ áo quần phơi trong nắng đung đưa như mời gọi. Thành cắn răng đánh liều. Quan sát xung quanh. Không thấy ai chú ý bên này. Đôi chân gia tốc, lao nhanh về phía trước. Cầm lấy bộ quần áo nhưng chưa kịp vui sướng. Tiếng chó sủa vang inh ỏi” gâu... gâu”.... thu hút mọi ánh nhìn, những đứa trẻ con đồng loạt hô:” trộm... trộm” rồi lao lại. Không kịp nghĩ gì. Thành cầm lấy và cắm đầu chạy. Sau lưng tiếng bước chân kèm lời chửi rủa dần lao tới.
Thành cứ cắm đầu mà chạy, nhưng mà đàn người vẫn đuổi riết sau lưng. Bỗng :” Ụp.” Thành ngã nhào và lăn lông lốc. Những hòn đá cứa vào ra. Gai đâm. Thành ôm quần áo che kín bộ hạ. Người không dám rên rỉ. Mặc dù máu đã ứa ra.
Phía trên, những người dân đuổi đến, mất dấu. Bực mình. Tiếng chửi bới:
“- Bớ làng trên xóm dưới, bớ láng giềng láng tỏi …. bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi! Nhà bà có mỗi bộ áo đi ăn cưới, mà chúng mày trộm cướp cũng không tha. Đứa nào lấy trộm thì hãy banh lỗ tai vạch lỗ nhĩ lên mà nghe bà chửi đây nài i i i i i …”
“- Đứa nào trộm của bà, bà đào mã thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà mày lên. Ới cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh rút ruột mày ra a a a a …”
Đứng chửi chán. Mọi người lại lục tục kéo nhau trở về thu hoạch nốt vụ mùa.
Nằm dưới hố, Thành không dám thở mạnh, lỗi tai lùng bùng. Sợ hãi, Thành ngồi im. Khi màn đêm dần buông. Thành xoay sở bò lên. Mặc bộ quần áo vừa trộm được. Nhìn xuống ao làng. Tự cảm giác mình ổn hơn. Cảm thấy hài lòng. Thành đi tiếp. Nhưng chưa được bao lâu. Bụng réo lên. Thành cố quan sát xung quanh. Tìm trái gì ăn đỡ. Qua làng khác thì vào xin ăn sau. Nhưng dù có căng mắt ra. Nhưng cũng vô vọng. Giữa mảnh đất hoang vu này. Không có lấy một bóng cây ăn quả.
Đói, mệt, Thành dừng lại, nằm yên... Thành sụp đổ hoàn toàn rồi, lẩm bẩm:
“ cái cảnh tượng gì thế này, nhà cao tầng san sát của tôi đâu, xe hơi đâu? ‘
“ Ống khói công nghiệp nghi ngút đâu?”
“ Sự ồn ào bụi bậm của tôi đâu?”
“ Đám người mà mình ghét bỏ đâu rồi?”
“ Người thân của mình, bọn họ ở đâu rồi?”
“ Đừng bỏ tôi lại một mình.”
Nằm ngửa trên bãi cổ mềm, nước mắt tuồn trào qua khóe mắt, Thành nhắm mắt lại rồi mở ra. Chỉ muốn nghĩ đây chỉ là giấc mơ. Nhưng dù nhắm mắt và mở mắt lại bao nhiêu lần. Cảnh tượng vẫn như cũ.
Bỗng: “ Đoàng!! “
Trời đổ mưa xuống, không to. Rúc mình trong đống rơm khô, mệt mỏi và đói. Thành dần chìm vào giấc ngủ.
……………………….
“ Ò... ó... o.”
“ Ò... ó... o.”
Tiếng gà gáy báo canh năm, lục đục có người đi làm đồng. Tiếng ồn áo khiến Thành trở mình thức giấc. Nhìn qua khung cảnh. Vẫn là khung cảnh đầy xa lạ. Trong lòng Thành muôn vàn câu hỏi:
“ - Ta sống lại rồi ư?”
“ - Đáng nhẽ ta đã chết ư? ”
“ - Ông trời run rủi cho ta sống lại ư? ”
“ - Ta làm gì thế này?.... ”
Thành tự hỏi rồi cứ tự trả lời. Rồi hạ quyết tâm.
“- Đã cho ta sống lại, ta phải trân trọng. Ba, mẹ... ta sẽ trở về, mọi người bình an nha!”
Gặt đi dòng nước mắt. Thành bước dọc theo con đường đất đắp khá rộng. Có những nốt hằn bánh xe. Suy đoán đây là con đường chính. Thành bước đi. Dần dần cũng có nhiều ngôi nhà hơn. Thỉnh thoảng có thấy cây khế mọc quả choãi ra. Thành leo lên vặt. Tiếng chó sủa ỉnh ỏi kèm tiếng chửi đổng, thoá mạ vang lên. Thành hì hà mặc kệ.
Cứ như vậy mà đi, Thành mơ hồ đoán đây là thời phong kiến. Nghĩ đến mình có cả bụng văn chương của các tiền nhân. Nghĩ cảnh mĩ nữ vờn quanh, quan cao tể tưởng. YY đủ mọi loại chuyện. Chập choạng tối, Thành cũng nhìn thấy cái cửa thành cao vút. Trên đó là hai chữ. Hằn lên uy nghiêm mang theo dấu ấn thời gian. Nhìn một hồi thấy chúng khá đặc biệt. Nhưng Thành cũng không biết và hắn cảm giác khá thất bại, khi phải thừa nhân mình “mù chữ”. ( Thời này vẫn dùng chữ Hán, khác xa chữ quốc ngữ bây giờ. ). Giấc mộng yy vừa sớm nở đã bị phũ phàng dập tắt.
Gạt qua phiền muội, Thành len lỏi chốn trong 1 đoàn đi buôn lẻn vào. Lính canh nhìn thấy, nhưng rồi cũng chả nhìn thêm. Nhủ:” Chắc lại tên ăn mày nào đây”.
ĐI qua cửa, Thành thấy được sự tấp nập. Gần tan tầm, nên ai cũng tranh thủ bán nốt phiên. Tiếng nhạc sáo. Tiếng cười giòn vang từ một khu nhà nào đó vang lên. Giọng ỡm ờ của cô gái. Thành đứng đần người nhìn khác lạ, như nhà quê ra phố. Ngó ngang ngó dọc. Tên lính canh thấy vậy, quát to:
“- Thằng ranh! Cút đi, đứng đó, ta vụt gãy hai chân bây giờ.”
Rồi nhìn lên mặt trời cau có, hắn chỉ mong mong hết ca để về ăn cơm.
…………………….
Thành đi dần theo đoàn người vào trong thành.
Bỗng mót tè, Thành quanh quẩn tìm chỗ làm bãi cho sảng khoái. Luồn lách và thấy được một ngõ cụt và khá tối. Thành ung dung định đi. Nhưng dòng nước gần ra, Thành bỗng kiềm lại và rút cho vào.
Cuối ngõ, một bóng đen một tay cầm kiếm,1 tay ôm cánh tay gần bị chém lìa. Chật vật đi vào.
Xa xa, tiếng quan binh hô lớn:
“- Tránh đường! Bắt lấy phản tặc...”
“- Tránh đường! Bắt lấy phản tặc...”
Thành rúc nhẹ vào góc tường, trânh cho bị nhìn. Toàn thân run rẩy. Dòng nước ướt đũng quần.
Nghe tiếng “ ti…ti..” của dòng nước va vào tường.
Tên áo đen tiến lại. Thanh kiếm vung lên
Thành suy nghĩ:
“ – Làm gì đây..
“- Chả nhẽ ta là đen nhất xuyên việt.”
…….
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Bỗng “uỳnh!’. Tên áo đen ngã xuống. Thành bất ngờ. Nhưng cũng không dám bước lại. Đứng nép mình gần 1 khắc. Thành cuối xuống dưới chân nhặt những hòn đá vào tên áo đen. Tên áo đen vẫn bất động.
Thành tiến đến. Lấy ra khăn bịt mặt. Cầm lấy chuôi kiếm. Đâm liên tục vào tên áo đen. Vừa đâm, Thành vừa quát:
“- Dám dọa t â?”
“ – Thích hung dữ nữa đi?”
“- Dậy solo với tao xem.”
Hả dạ, Thành mò mẫm tìm được túi tiền, giấy tờ, vài quyển sách và một ít dầu. Thành không phải lương thiện gì. Đã uy thì sẽ tận trừ. Đổ dầu lên tên thích khách. Bật lửa châm. Ngon lửa cháy bùng. Thành luồn lách, ra xa. Tìm 1 nhà trọ khá ổn. Thuê phòng.
…………………
Nhìn Thành bước vào, quần áo xộc xệch, khai khòm, ông chủ sai tiêu nhị đuổi đi. Thành móc 1 thỏi bạc ra, ông chủ và tiểu nhị thay đổi khác. Niềm nở đón tiếp. Thành cười nói:
“ – Sắp xếp cho ta 1 căn phòng và làm 1 bữa tối thịnh soạn.”
Ông chủ gật đầu:”Dạ!” “ Dạ!” liên tục , sai tiểu nhị khẩn trương làm món ăn. Tự mình đưa Thành lên tận phòng.
.......
Cùng lúc đó, ngọn lửa bùng cháy... Thu hút quan lại....
Tên sai nha mặt trắng bệch, nhìn xác chết đang cháy, quay ra quát với tên lính:
“ Dập lửa và bẩm báo ngay cho thành chủ.”
“ Cho người hỏi xung quanh xem có ai khả nghi qua đây không.”
Rồi lâu mồ hôi.