Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 23 : Làm Quốc Công
Ngày đăng: 16:43 04/08/19
Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ khi ra khỏi làng Đại hơn 1 tháng. Giờ đây từ xa xa, Thành cũng nhìn thấy Cửa Bắc kinh đô Hoa Lư. Một dãy tường cao uy nghiêm, quân lính giáo mác nghiêm trang tuần vệ, người ra vào bị kiểm tra nghiêm ngặt, lá cờ Đại Cồ Việt phất phơ trong gió. Thành nhìn và cảm thán:
“ - Sông tựa dải là cô gái đẹp,
Núi như chén ốc khách làng say
Trăng non gió mát kho vô tận,
Chỉ sợ nhà thơ mãi ở đây.”
Rồi xuống ngựa, đưa cho Mít, một mình bước chân vào thành, địa điểm nhằm tới là trung tâm phía Đông, nơi toạ lạc của Chùa Nhất Trụ( hay gọi tên là Chùa Một Cột- nguyên mẫu của ngôi chùa Một Cột do vua Lý Thái Tông xây dựng sau này ở Thăng Long). Việc tìm đến đây rất đơn giản, bởi nó là “ Thánh địa Phật giáo”, nơi ở và tu tập của một tầng lớp nắm giữ quyền lợi lớn nhất thời Tiền Lê.
Rất nhanh chóng, Thành đã bước tới cửa chùa. Đang ngắm nhìn vẻ cổ kính, rộng lớn mà uy nghiêm, một chú tiểu tiến đến và thưa:
“- Các sư thầy đã đoán là quý khách đến, nên bảo con ra tiếp, xin quý khách theo con vào gặp ạ.”
Thành khẽ gật đầu rồi đi theo. Lúc sau, dưới sự dẫn đường của chú tiểu, Thành đã đi đến hậu viện. Đã có hai người ngồi đợi sẵn, Thành bước đến, khiêm tốn:
“- Đã để hai vị đợi lâu.”
Cả hai nghe tiếng, quay lại ngắm ngía Thành. Toàn thân áo bào trắng, khuôn mặt khôi ngô, khí chất của một bậc hơn người, hai người khẽ gật đầu rồi nói:
“- Đúng là bậc thánh nhân. Ngài không cần bất ngờ, Khuông Việt và Vạn Hạnh - tôi đây đã nhận được sự giao phó của Lạc tổ( Lạc Long Quân) phò trợ cho ngài. Nên có việc gì thì xin ngài cứ việc sai bảo.”
Thành khẽ vui, kế hoạch đã quá thuận lợi. Con người thời này rất dễ tin vào những sự mờ ảo và huyền bí, nên chỉ cần chút mẹo nhỏ dưới sự giúp đỡ của Mr Tí, Thành đã thuận lợi có sự phò giúp của hai vị quyền cao chức trọng, mọi việc sau này sẽ rất dễ dàng. Không hề vòng vo, Thành nói thẳng:
“- Việc này an nguy đến vận mệnh cả dân tộc, xin nhờ hai vị có thể mời Lê Hoàn đến đây cùng bàn bạc.”
Rồi rút trên người miếng ngọc bội đưa cho Khuông Việt đại sư, rồi tiếp:
“ Chỉ cần đại sự đưa miếng ngọc này tận tay Lê Hoàn và nói có người quen cũ muốn gặp. Chỉ cần Lê Hoàn đến, mọi việc tôi đã có sắp xếp.”
Khuông Việt gật đầu, nhờ Vạn Hạnh dẫn Thành đi du ngoạn cảnh chùa, liền vội vã vào cung.
Nhanh chóng, trong đêm tối, Lê Hoàn dẫn gần 2000 vệ binh kéo về chùa Nhất Trụ bao quanh. Kinh thành một phen gà bay chó nhẩy. Tất cả mọi người đổ dồn con mắt về ngôi chùa. Nhưng đáp lại là gần một tuần lễ, ngôi chùa im ắng, tất cả bị giới nghiêm. Trong căn phòng nhỏ, bốn con người ngồi gặp mặt: Lê Hoàn , Khuông Việt và Vạn Hạnh cùng Thành. Không biết họ bàn bạc việc gì, nhưng về việc này, sau sử chép “ Tuần Vận Mệnh “- sự bắt đầu thay đổi cách cục thế giới và lịch sử nhân loại.
...............
Sau một tuần, Lê Hoàn sau khi rời khỏi ngôi chùa, Liền bắt đầu triệu tập triều hội.
Thái giám Lê La cầm thánh chỉ bắt đầu đọc;
“ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Nay xét thấy Nguyễn Công Thành là trí dũng hơn người, tài đức vẹn toàn…..nay phong làm Quốc Công. Cắt vùng đất huyện Hưng Hà- Giao Chỉ ( tỉnh Hưng Yên ngày nay) làm thực ấp cho Quốc Công. Trên vùng đất thực ấp, Quốc Công có mọi quyền hành. Bất kể người dân đến Hoàng đế đều phải tuân thủ.
Khâm thử."
Thành đứng bên điện cầm lấy thánh chỉ gật đầu cầm lấy. Nhìn thái độ đón nhận thánh chỉ, có người rất bất bình nhưng quan sát thấy Lê Hoàn vẫn ngồi im, không hề có vẻ tức tối. Cùng việc phong tước cho một người xa lạ, tất cả quan viên xôn xao không biết lên như thế nào. Bỗng thấy Đại Sư Khuông Việt và Thiền sư Vạn Hạnh đã quỳ xuống tâu:
“- Bệ Hạ anh minh.”
“- Bệ Hạ anh minh.”
Những quan lại thấy vậy cũng quỳ xuống hô mặc dù trong lòng còn nhiều nghi vấn:
“- Bệ Hạ anh minh.”
…………….
Ngày hôm sau, Lê Hoàn cùng toàn thể quan lại ra tận chân thành đưa tiễn, rất đông người đổ lại, để thỏa mãn sự hiếu kì về vị Quốc Công trẻ tuổi. Thành dưới sự hộ tống của hơn 2000 quân lính xuất phát về đất phong.
..........
Sau khi đưa tiễn, Lúc này trong thư phòng, Lê Hoàn ngồi trên nghế, bên cạnh ông là ba vị quần thần, trụ cột nhà Tiền Lê: Phạm Cự Lương, Đại sư Khuông Việt và Thiền Sư Vạn Hạnh; phía dưới là mười vị hoàng tử: Lê Long Tích, Lê Long Đĩnh.....Lê Long Mề( Lê Hoàn có 11 người con nhưng con trai cả Lê Long Thâu mất năm 1000 cùng năm với Hoàng Hậu Dương Vân Nga). Lê Hoàn nhìn xuống và nói:
“- Chắc tất cả các con ở đây rất muốn biết vì sao ta phong người thanh niên đó làm Quốc Công và ban cho quyền hành lớn như vậy?”
Tất cả các vị Hoàng tử im lặng như ngầm thừa nhận.
Lê Hoàn thở dài, tiếp tục:
“- Nếu người đó muốn thì vị trí Hoàng Đế này ta cũng phải nhường, chứ không phải chức vụ Quốc Công nhỏ nhoi đó.”
Các vi hoàng từ giật mình, sống lưng toát lạnh.
Lê Hoàn tiếp:
“ Ta biết các con ở đây đang rất hiếu kì, nhưng muốn biết được nó chỉ có ngồi ở vị trí cao nhất mới có quyền biết. Nay ta tuổi đã cao, mà giặc giã liên miên, muốn tìm người kế vị. Ta quyết định cử mỗi người đi đánh dẹp 1 sơn tặc và quản lí một thành trì. Ai làm tốt sẽ lên ngôi thái tử. Nhưng ta ngăn cấm, các ngươi giết hại và hãm hại lẫn nhau trong năm này. Hắc quân sẽ theo dõi. Chỉ có dũng và mưu giết địch. Mới xứng lên ngôi. Nhiệm vụ, ngày mai trên triều ta sẽ nói. Còn bây giờ lui hết đi.”
Các vị Hoàng tử đi ra, tất cả đều sống lạnh.
Cánh cửa khép lại, thiền sư Vạn Hạnh lên tiếng:
“- Như vậy có quá không, thưa bệ hạ.”
Lê Hoàn phủi tay:
“- Mọi chuyện nếu như Quốc Công nói thì sớm muộn sẽ không tránh. Để chúng giết nhau vô ích, thì hãy để chúng nó, chết có ích chút.”
Rồi quay ra bảo Đại Sư Khuông Việt:
“- Lời tiên tri trên tấm ngọc đó là thật ư.”
Đại Sư Khuông Việt đáp:
“- Số mệnh luôn khó cải tạo, chỉ có thể giảm tránh. Sự lên thay của 1 triều đại mới là lẽ tất nhiên….”
Lê Hoàn cắt ngang: “ Được rồi, các khanh lui đi.”