Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 38 : Đêm cung đình(2)

Ngày đăng: 16:43 04/08/19

Nhìn dáng người Lý Công Uẩn vừa đi, Lê Trung Tông khuân mặt trắng bệch, lập bập tiến vào thư phòng. Dưới ánh đèn mờ nhạt, chỉ thấy hai bóng hình đang trao đổi, bỗng một tiếng ho khan vang lên. Lê Trung Tông bước ra nghiêm giọng nói với cấm quân: “ Phụ hoàng hiện đang nghỉ ngơi, tất cả nâng cao cảnh giác, đề phòng kẻ phản nghịch tập kích.” “ Rõ.” Nói xong, Lê Trung Tông sắc mặt nghiêm nghị, quan sát tứ phía. ......... Lý Công Uẩn sau khi nhận được mệnh lệnh của Lê Trung Tông vội vàng chạy lại bẩm với Từ Mục: “ Thưa tướng quân, bệ hạ đã ngỉ ngơi, Thái tử giao phó, hãy giết sạch tất cả.” “ Ừm.” Rồi nhìn sắc lạnh sang Lê Tích( người đứng đầu phủ hộ vệ Nhị Hoàng tử Lê Long Tích: “ Ta cho ngươi cơ hội lần cuối, bỏ kiếm xuống chịu trói, ít nhất chết sẽ được toàn thây. Không thì..... ngươi tự hiểu.” “ Hừ. Điện hạ vào cung đã hai canh mà chưa trở lại. Trước khi đi đã cặn dặn nếu người không về thì chắc chắn lành dữ ít nhiều. Lê Tích tôi đây chỉ muốn đến hỏi cấm quân tin tức Điện hạ. Chứ không hề có ý mưu phản.” Từ Mục chưa nói, một tên lính canh vội vã run sợ quỳ xuống tâu: “ Bẩm tướng quân, hạ quan đang canh gác thì Lê Tích đến gì gươm vào cổ. Hạ quan đã nói vừa lúc nãy Nhị Hoàng Tử đã rời đi, nhưng Lê Tích không tin, muốn xông vào. Lên Hạ quan đã bẩm báo Điện tiền chỉ huy sứ Lý Công Uẩn lên diễn ra tình trạng như thế này.” Từ Mục khẽ gật đầu, nhìn Lê Tích nói: “ Mọi chuyện đã rõ ràng, có thể Nhị Hoàng Tử có việc gấp đi đâu, chưa hồi phủ. Ngươi hãy hạ vũ khí xuống chịu trói, kẻo lại liên luỵ đến Nhị Hoàng Tử.” Lê Tích liền đáp: “ Xin tướng quân cho Tích đây được ở đây đợi Nhị Hoàng Tử. Nếu người an toàn, ngày mai Tích đây sẽ tự trói mình đến hình bộ chịu tội.” Không khí đang căng thẳng, bỗng tiếng rầm rầm, gần 1000 người binh khí sáng bóng tiến lại, Lê Ích- em trai Lê Tích chạy lại, ôm anh mà khóc: “ Bệ hạ và điện hạ đã bị Trung Tông giết. Xác còn trong điện. Dù chết, cũng quyết mang xác người đi và giết kẻ hãm hại người.” Lê Ích vừa dứt lời, đồng loạt toàn quân hô: “ Giết chết Trung Tông, báo thù cho bệ hạ và điện hạ!” “ Giết chết kẻ bất nhân bất nghĩa.” Tất cả mọi người nghe tin sắc mặt đều tái đi, Từ Mục quát: “ Hồ ngôn. Dám buông lời cay nghiệt. Nay ta phải băm ngươi thành trăm mảnh.” Lê Ích chỉ hừ nhẹ, Lê Tích cũng bị thông tin làm cho bất ngờ, hỏi lại: “ Tin tức này ai nói.” Lê Ích cầm trong tay lệnh bài còn đậm máu nói: “ Lê Hà tướng quân nhìn thấy Điện hạ cùng Trung Tông tiến vào, thấy điềm bất lợi nên lẩn theo. Thì chứng kiến Lê Trung Tông giết bệ hạ và điện hạ. Sự tình bị bại lộ. Lê Hà tướng quân bị truy đuổi, chạy chốn và chỉ kịp báo tin liền tắt thở.” Nghe xong, Lê Tích sắc mặt trắng bệch quay ra nói với Từ Mục: “ Tướng quân tin hay không tin chỉ cần cho người vào kiểm tra là biết.” Từ Mục đang do dự, việc này quá hệ trọng, ông cũng không dám quyết định. Bỗng Lý Công Uẩn tiến lại tâu: “ Vừa nãy hạ quan có tiến đến cho người theo dõi chặt thư phòng. Thì theo như cấm vệ quân vừa báo. Lúc sau Thái Tử có vào thư phòng và trao đổi với Bệ hạ. Mọi người còn nghe thấy tiếng.” Từ Mục quay ra nói với toàn cấm vệ: “ Giết chết kẻ nào dám xông qua cửa cung.” “ Rõ.” Toàn bộ cấm quân cũng đáp. Lê Tích không ngần ngại, quay về binh sĩ, dù số quân gấp đôi số hộ vệ, có rất nhiều người lạ mặt, nhưng sát khí rất nặng, đoán là Hắc quân do Điện hạ bồi dưỡng, đã từng nghe người nói qua, không nghi ngờ quát: “ Điện hạ có ân với chúng ta, nay người bị kẻ gian hãm hại. Chúng ta quyết tâm trả thù cho người.” “ Quyết tâm dù cho máu chảy.” “ Quyết tâm dù cho máu chảy.” Rồi cả hai lao vào nhau chém giết, tiếng hét kinh thiên, ánh lửa rực sáng khoảng trời. Khi chiến trận đang căng thẳng. Bỗng Lê Trung Tông cả người mặc giáp tiến đến, lớn giọng: “ Lê Long Tích ngươi ra đây cho ta, ta biết ngươi đang ẩn nấp. Phụ Hoàng chỉ trách mắng ngươi vài câu, mà dám làm ra điều bất nhân bất nghĩa này ư? Ngươi ra đây. Ta phải thay trời hành đạo. Giết kẻ nghịch tử như ngươi.” Sự xuất hiện của Lê Trung Tông như kéo cừu hận, Lê Tích đang giằng co với Từ Mục hét lớn: “ Lê Trung Tông ở kia, tất cả toàn lực giết cho ta.” “ Giết.” “ Giết.” Tất cả dồn dập lao đến. Lê Trung Tông gừa chém giết vừa gào lên: “ Ra đây!Ta phải giết kê nghịch tử.” “ Ra đây!Ta phải giết kê nghịch tử.” Một mũi tên bắn lại, xuyên qua áo giáp, đâm thẳng vào bờ vai, máu chẩy đầm đìa, Lê Trung Tông rút ra, quát: “ Ta biết là ngươi, ra đây.” Lý Công Uẩn thấy thế, đành phải bỏ rơi Lê Ích chạy lại, gào: “ Thái tử hãy lui lại, cẩn thận không nguy hiểm tính mạng.” “ Không. Ngươi quay qua giúp Từ Mục tướng quân đi.” Lý Công Uẩn nhìn lại, quả nhiên Lê Ích sau khi bị bỏ rơi. Liền quay ra hợp lực với Lê Tích công hãm Từ Mục, Từ Mục liên tục thối lui, máu me đầm đìa, nhìn Lý Công Uẩn, Từ Mục quay: “ Kệ mặc ta, hãy bảo vệ Thái tử.” Bỗng Lê Tích lao đến như điên, không chốn tránh, hai ánh kiếm từ hai ngươi đồng loạt đâm vào ít hầu, Từ Mục và Lê Tích đồng quy vu tận. Lê Ích hét lên:” Không.” Rồi lao lên điên cuồng, đôi mắt gằn đỏ chém giết. Nhìn tướng quân ngã xuống, binh lính hai bên gần như điên cuồng, không chốn tránh, tất cả đều muốn đồng quy vu tận cùng chủ soái. Lê Ích điên cuồng lao đến, Lý Công Uẩn không thể không bỏ mặc Lê Trung Tông quay ra chống đỡ. Nhìn cảnh này, Lê Trung Tông cười lạnh. Một bóng áo đen lao đến, Lê Trung Tông hét to: “ Là ngươi- Lê Long Tích. Ta phải giết kẻ bất nhân bất nghĩa như ngươi.” Áo đen không trả lời, quay đầu nhìn về binh lính phủ Nhị Hoàng Tử, trầm giọng nói:” Giết. Thành bạ tại hôm nay.” Lê Ích hét lên: “ Điện hạ đến. Giết chuang cho ta.” Lê Trung Tông và bóng áo đen giao thủ ác liệt, từng chiêu đều là muốn mạng. Bỗng Lý Công Uẩn đưa một đường đao lao đến, nhằm ngay yết hầu, Lê Ích nhắm mắt lại chịu chết, giọt nước mắt tuôn rơi: “ Đệ đến với huynh đây.”. Nhưng một mũi kiếm lao tới ngăn cản, Lý Công Uẩn bị bật ra. Lê Ích mở mắt, bỗng không tin được. Nhưng sau đó hốt hoảng, khi nghe tiếng la, “ Điện hạ.” “Điện hạ.” Quay ra nhìn thấy, bóng áo đên vì một kiếm cứu mình bị Lê Trung Tông đâm trọng thương. Lê Ích gào lên: “ Điện hạ. Tại sao??” Bóng áo đen chỉ lắc đầu: “ Thua rồi. Ngươi mang huynh đệ rút đi. Xin lỗi tất cả.” “ Không. Hạ thần vì điệ hạ chiến đấu tới cùng.” “ Đi. Nếu còn coi ta là chủ nhân.” “ Đi.” Lê Ích xùng những người còn lại lần lượt rút lui. Cấm vệ quân tính đuổi theo, Lý Công Uẩn chỉ nói:” Tránh kế dương đông kích tây. Thu dọn toàn cuộc. Liên hệ La tướng quân đóng cửa toàn thành.” “ Rõ.” ...... Lê Trung Tông gằn giọng đi tới, giẫm lên người tên áo đen: “ Ngươi muốn nói gì thì nói đi.” “ Hừ. Muốn chém thì chém, muốn giết thì giết.” Áo đen đáp. “ Ta sẽ cho ngươi tại nguyện.” Một kiếm đi qua chém bay đầu. Xác thủ cốc, Lê Trung Tông tiến về thư phòng. Chỉ lúc sau, bên trong chỉ vang lên tiếng khóc lớn: “ P..h..ụ Ho...àng.”