Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 47 : Vương An Thạch

Ngày đăng: 16:43 04/08/19

Sau một tuần sắp xếp, Mẹ con Âu Dương Tu cũng tới Ung Châu, muôn lời tạ ơn Lê Minh Xưởng, nói vài lời khách khí xong Lê Minh Xưởng cũng tạm biệt, tiếp tục “ du ngoạn” ………………. Dãy Nam Ninh nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau không dứt, tựa như một bức bình phong thiên nhiên. Dưới chân núi Nam Ninh, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhẹ nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình. Đây đúng là một bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người. Lê Minh Xưởng và Nguyễn Nhị thong dong cưỡi ngựa đi qua. Người ngó quanh, người thì sắc mặt nghiêm nghị nhìn về phía trước. Nhàm chán, Lê Minh Xưởng nói: “ Nốt nữa là xong, không rõ tên Vương An Thạch này ra sao mà để công tủ đặc biệt an bài vậy, Sư Huynh nghĩ sao.” Nguyễn Nhị mặt hững hờ: “ Quan tâm làm gì, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ công tử giao là ok rùi.” Lê Minh Xưởng chẹp miệp: “ Chán nhỉ, đi mấy ngày mà chả thấy bóng người, đệ ăn thịt thú rừng mà phán ngán rùi. Lẽ nào ta lạc đường?” Nguyễn Nhị thuận miệng: “ Đi rồi sẽ thấy lối ra thôi. Ta đã nghe thấy tiếng nước róc rách, hẳn là con suối. Chỉ cần dọc theo dòng chảy là thấy thôi.” “ Nếu mà có sơn tặc nhỉ, động tay động chân vui phải biết.” Lê Minh Xưởng hồi lâu không thấy đáp, buồn rầu: “ Nói chuyện với huynh thật chán đi. Đệ thà nói chuyện với đầu gối còn hơn.” Bỗng “ Ba ba” —hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang. Xoạt một tiếng, Nguyễn Nhị rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, quát: “Là ai? Đi ra.” “Haha. . .” Hơn mười tên tráng hán nhẩy ra, toàn thân đen mướt, rất có khí thế mà quát: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Nếu muốn đi qua đây, để lại tiền lộ phí.” Đang nhàm chán, Lê Minh Xưởng nhếch môi hướng mười tên sơn tặc cười nói: “Ta nói các vị huynh đệ, sơn tặc cũng không phải trò chơi để đùa, các ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi về nhà đi. May ra bản thiếu gia còn tha cho ngươi một mạng.” Một tên hét: “ Đại ca, hắn dám khinh thường chúng ta, để đệ lên dạy cho chúng một bài học.” “ Được. Cẩn thận.” Tên kia cười mỉa: “ Đại ca cứ yên tâm, đệ chỉ cần một hơi cũng giết được chúng.” Rồi hùng hổ cầm kiếm đao tiến lên: “ Hừ. Danh con, để ta dạy ngươi bài học.” Nhưng vừa nói xong, một ánh kiếm lóe lên, tên kia tắc thở, Lê Minh Xương cau mày: “ Thật yếu a.” Những tên còn lại cũng sững sờ, Nguyễn Nhị thấy vậy cũng đút lại đao, nhảy mình lên ngựa mà nói: “ Giải quyết nhanh lên. Nhớ để lại một tên dẫn đường.” “ Rõ.” Tên thủ lĩnh sau hồi khiếp sợ cũng quát: “ Tất cả xông lên.” “ Lên. Lên.” Lũ tiểu đệ cũng hò hét đuổi theo. Chỉ một lúc sau, tất cả đều chết, tên đại ca quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, âm thanh run rẩy. Lê Minh Xưởng ngồi đè lên, nói: “ Yếu như gà mà cũng học làm sơn tặc.” “ Đúng, đúng….” Tên đại ca run rẩy. Nguyễn Nhị nhìn vậy nói: “ Đi thôi.” Lê Minh Xưởng haha rồi đạp tên đại hán mà nói: “ Dắt ngựa cho bổn công tử, dẫn ta đến làng Đai Tí. Tên đại hán lồm cồm bò dậy, dắt lấy ngựa mà đi. …………. Lúc sau, cả hai người cũng đến Làng Đai Tí, tên trắng hán run sợ: “ Thưa Đại Nhân, có thể thả tiểu nhân đi được chưa ạ” “ Đi.” Vừa nói Lê Minh Xưởng tiến lại, vỗ vai. Tên tráng hán trợn tròn mắt mà chết, Lê Minh Xưởng phủi tay: “ Làm việc ác thì phải chết. Đời ai có thuốc hối hận.” Nguyễn Nhị lắc đầu: “ Vất cẩn thận không lại rách việc.” ………. Hai người tiến vào quán nước ven đường. Bỗng một chú bé loát choát, đang cấp tốc chạy qua, bỗng va vào thầy đồ đang thong thả đi dạo. Cậu bé hốt hoảng: “ Thưa thầy con xin lỗi, con không cố ý ạ.” Tú Cát dù tức giận nhưng tỏ vẻ mình là người thông tình đạt lý nói: “ A. Đây là Cu Thạch phải không. ta nghe đồn con thông minh và có tài đối đáp. Bây giờ thầy ra một câu đối, nếu xon không đối được, ta sẽ đánh đòn.” Cậu bé run sợ nhưng vẫn đáp: “ Vâng.” Tú Cát lên giọng, gật gù ngâm nga: “ - Lợn cấn ăn cám tốn.” Tú Cát nghĩ rằng câu này rất khó đối, ví "cấn" và "tốn" là hai quẻ trong kinh Dịch nào ngờ. Thạch đối lại ngay: “- Chó khôn chớ cắn càn.” Quẻ này cũng có "khôn" và "càn" là tên hai quẻ trong kinh Dịch, đồng thời lại có ý xỏ Tú Cát là chó. Không ngờ bị chơi đau như vậy, Tú Cát tức lắm, hằm hằm bảo: “ - Được! Thầy ra thêm vế nữa, phải đối lại ngay “ rồi đọc “ - Ttrời sinh ông Tú Cát.” Cậu bé đáp luôn: “ - Đất nứt con bọ hung.” Tú Cát tức đến sặc tiết nhưng không làm gì được, vì cậu bé đối rất chỉnh, đành lùi thủi bỏ đi. Trong quán nước, chứng kiến màn đối đáp này, Lê Minh Xưởng liền nói: “ Đó chắc hẳn là người công tử tìm.” P/s: có thể mấy ngày sau sẽ không chương. Ta phải đi giám sát mấy công trình trên Tuyên Quang. Sau về viết bù, mong mọi người thông cảm và tiếp tục đón đọc.