Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 49 : Phương án B (2)

Ngày đăng: 16:43 04/08/19

Bỗng một ông cụ dẫn đầu đoàn người tiến đến trước mặt Minh Xưởng, rồi quỳ xuống, dập đầu nói: “ Tạ ơn công tử cứu mạng.” Minh Xưởng vội vã nhẩy xuống, đỡ cụ dậy: “ Chúng con đi ngang qua đây, thấy việc bất bình nên tương trợ. Cụ mau đứng dậy.” Nguyễn Nhị nhìn xác người lổn nhổn, nói: “Mà sao bọn chúng lại ngang nhiên hoàng hành như thế này. Dân làng đắc tội chúng ư.” Cụ già nước mắt nghẹn ngào đáp: “ Chúng tôi là dân tứ xứ, tập trung lại quanh đây tự lập làng, lấy chỗ nghỉ chân, ban ngày thì vào trong thành làm công.” Ngừng lúc, tiếp: “ Hôm qua con bé nhà Bá Lý bị tên trại chủ nhìn thấy, muốn bắt làm thiếp, mà Bá Lý ngăn cản, chúng diệt cả nhà Bá Lý nhưng không ngờ” ....... Nói đến đây cụ già khóc lớn. Nhìn phía sau chỉ còn 1 trung niên và 2 đứa trẻ, Nguyễn Nhị nói: “ Chúng làm việc càn quấy như vậy, quan phủ không ai xem xét ư. “ Trung niên sắc mặt mờ mịt, lắc đầu: “ Không, mỗi tháng chúng đều hiếu kính nên quan phủ cũng mặc kệ.” Nguyễn Nhị nghe đến đây cũng trầm mặt suy nghĩ. Minh Xưởng sau khi động viên cụ già cũng nói: “ Vậy chúng ta nhanh lên, nếu nhóm này không về, thì ắt có bọn đến kiếm, chỉ sợ lúc đó, chạy không kịp.” Ngập ngừng lúc, nhìn 4 thôn dân còn lại: “ Mọi người có chỗ dừng chân chưa, nếu có thì để tôi đưa tới.” Cả 4 người nhìn nhau rồi cũng lắc đầu, trao đổi lúc, cụ già mở lời: “ Chúng tôi không có nơi nương tựa, nếu không chê công tử cho chúng tôi đi theo hầu hạ, coi như báo ân.” Dường như sợ Minh Xưởng không đồng ý, Cụ già tiếp: “ Cụ tuy lớn tuổi nhưng có chút hiểu về y dược. Có thể giúp ích cho hai vị.” Chỉ về trung niên, nói: “ Đây là Hải Trí làm mã phu, có thể phụ trách đi lại. Còn hai đứa trẻ nhà họ Vương: Vương An Thạch và Vương An Thanh, chúng đều nổi danh thần đồng, vô cùng hiểu chuyện.” Minh Xưởng nghe xong, nhìn ánh mắt trao đổi với Nguyễn Nhị, lúc sau nói: “ Vậy được, nếu bằng lòng, cụ và mọi người nhỏ máu lên cuốn sách này, chúng con cũng dễ dàng nếu quan phủ kiểm tra. Xong chúng con sẽ đưa mọi người đến Ung Châu khi đó có người sắp xếp.” “ Được.” Cụ già tiến lên nhỏ máu, mọi người tiếp tục, nhìn nhánh cây có thêm bốn liên hệ, Minh Xưởng khẽ gật đầu. Lúc này, Nguyễn Nhị cũng nói: “ Hải Trí đi lấy xe ngựa, rồi sắp xếp mọi người tiến lên, đi theo Minh Xưởng về Ung Châu. Ta sẽ dọn dẹp rồi tiến theo sau.” “ Vâng.” Khi mọi người đã lên xe, Nguyễn Nhị cũng tìm tới dầu, đổ lên xung quanh. Trong xe, An Thạch đang ngồi bên Minh Xưởng, mờ mịt hỏi: “ Sao lại đổ dầu lên xác người chết.” Minh Xưởng cười: “ Thời tiết này, nếu nhiều người chết như vậy, chúng ta không xử lý được sẽ gây ra ôn dịch, tốt nhất là cho một mồi lửa đốt đi.” An Thạch nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ. ............ Nguyễn Nhị đổ xong, nhìn đoàn người đi xa, bỗng “ Suýt.” Một bóng người từ trong bụi rậm đi ra, sắc mặt trắng bệch khiếp sợ nhìn Nguyễn Nhị, lắp bắp: “ Tiểu nhân..... k..hong ca....n tiền công cũng được.” Vất một túi bạc sang, Nguyễn Nhị nói: “ Ngươi làm rất tốt, hãy nhận lấy tiền công. Chỉ cần ngươi dụ được tên trại chủ còn lại đến. Thì sẽ hậu hĩnh hơn, nếu không thì.....” Tên kia sợ hãi, nước ướt đũng, đáp: “ Tiểu nhân đã biết.” “ Vậy đi đi.” Nguyễn Nhị cũng thả một mồi lửa, đem mọi thứ đốt trụi. ........... Một ngọn đồi núi khá bằng phẳng, xung quanh là xanh mướt, đường đi khá thuận tiện, chẳng ai ngờ nơi đây chính là địa bàn của nhóm sơn tặc mạnh nhất nhì Lâm Xuyên. Trong căn phòng chính giữa, một người vừa uống rượu vừa quát: “ Nhị Ma đâu, từ sáng mà không thấy mặt mũi rùi.” Tên quân sư bên cạnh, ôn tồn nói: “ Thưa Đại Đương Gia, Nhị Đương Gia đi đồ sát ngôi làng hôm qua.” “ Hừ. Suốt ngày chỉ làm việc không đâu. Hắn về bảo hắn vào gặp ta.” “ Vâng.” Bỗng một bóng người hớt hải chạy từ ngoài vào, khuôn mặt trắng bệch. Đại Đương Gia Nhị Hà quát: “ Có việc gì mà hớt hải vậy, Nhị Tiểu.” Nhị Tiểu hốt hoảng: “ Nhị đương gia đi đồ làng nhưng gặp đối thủ khó chơi, chúng giết hại huynh đệ ta vô số. Nhị đươnh gia bảo nô tài về bảo Đương gia đi cứu trợ.” “ Hừ. Kẻ nào mà dám không kiêng nể Nhị trại chúng ta. Quân sư đi tập hợp huynh đệ, Nhị Tiểu dẫn đường.” “ Vâng.” ......... Đoàn người hùng hổ tiến đến, bách tính xung quanh hốt hoảng chốn chạy. Một giờ sau đến khúc sông, chỉ là khói bốc nghi ngút, xác người bị đốt cháy khét mẹt, một chiếc đầu bị cắm ngay đầu làng. Nhị Tiểu chạy tới, ôm đầu lâu hét lớn: “ Nhị Đương Gia.....” Nhị Hà cũng trầm mặt: “ Kẻ nào giết huynh đệ ta, ta sẽ cho ba đời nhà các ngươi phải chết.” Bỗng Từ quân sư tiến đến: “ Thưa Đương gia, bên kia có dấu chân ngựa tán loạn, theo ta xem xét thì chỉ có nửa giờ trước. Thúc quân đuổi theo thì vẫn kịp ạ.” “ Được.” Nhị Hà gật đầu quát lớn: “ 20 người ở lại, đưa Nhị Đương Gia về, còn tất cả đi theo ta, đuổi theo báo thù.” “ Báo thù.” “ Báo thù.” ........... Đoàn người đuổi theo gần nửa giờ, bắt gặp một người cưỡi Bạc mã, sắc mặt uể oải. Nhìn thấy đoàn người tiến đến, mở miệng: “ Ai là Nhị Hà, lại đây cùng ta so chiêu.” Từ quân sư thấy vậy, nói với Nhị Hà: “ Kẻ này dám đứng ở đây, ắt ó chuẩn bị, Đương gia không cần vội đáp, cho 50 người tiến lên thăm dò.” “ Ừm.” Một tên dẫn đầu năm mươi người nghênh ngang đi tới: “ Giỏi mà xuống đây, tiếp chiêu bản đương gia.” Nguyễn Nhị nhảy lên hoa lệ, rồi lao xuống như đại bàng, năm mươi người ngã xuống, giải quyết xong lại nhầy mình lên lưng ngựa, nói: “ Thật nhàm chán.” nhưng trong lòng khẽ vui. Việc đưa Vương An Thạch và Âu Dương Tu về đã xác nhận thành công. Trong tài khoản đã có 300 điểm cống hiến, Nguyễn Nhị vội vã đổi Lạc Hồng Kiếm quyết, chỉ nhìn chưa tới hai giờ mà vừa ra chiêu, cũng cảm thấy thực lực tăng vọt. Nhị Hà nhìn xem, chưa tới hai phút mà năm mươi người ngã xuống, nhưng đối phương động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, hoa lệ, trầm mặt nói: “ Xin hỏi tôn danh của huynh đài, Nhị trại cũng không hề gây hấn. Xin hỏi tại sao Huynh đài ra tay hung ác vậy?” Nguyễn Nhị cười khẩy: “ Hung ác ư. Sao bằng các ngươi. Chắc ngươi chính là Nhị Hà.” Rồi bay lên, chưa quá ba chiêu, kiếm đã gác lên cổ, vẫn bộ dạng nhàm chán đó: “ Xem ra cũng chả ra sao.” Rồi bay người trở lại. Nhị Hà sắc mặt trắng bệch, một viên thuốc đỏ rực lao đến trên tay, Nguyễn Nhị nói: “ Nuốt viên thuốc vào, mạng ngươi sẽ được giữ.” Nhị Hà nuốt vào, bụng truyền lên cơn đau nhức, khuôn mặt khẽ nhăn. Nguyễn Nhị lại ném một viên màu đen, nói: “ Đây là thuốc giải, mỗi tháng sẽ có người đưa cho ngươi nếu làm tốt.” Nhị Hà nuốt vào, cơn đau suy giảm, một cảm giác lâng lâng. Nguyễn Nhị xoay ngựa đi. Nhị Hà sau một hồi bình tĩnh nói: “ Chuyện ngày hôm nay, cấm ai được nói ra. Nếu nói thì ta sẽ giết kẻ đó. Đi thôi.”