Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 58 : Băng đường hồ lô
Ngày đăng: 16:43 04/08/19
Xuân Hương quán nằm ở khu vực trung tâm, dòng người tấp nập qua lại, tiếng yến oanh cười nói, râm ran khắp mọi nẻo.
Tô Liêm đang vui vẻ cùng bằng hữu. Uống rượu, nghe hát và mĩ nữ trên đời còn mĩ vị nào hơn.
Bỗng tiếng huyên náo ngoài cửa, đánh tan bầu không khí, thu hút ánh mắt mọi người. Một đám người hung hăng tiến đến, tên đi đầu quát lớn:
“ Mẹ nó. Con đĩ Lâm Ngà đâu, ra đây. Dám lừa tiền của bố à.”
Mụ tú bà đang cười, mặt xám xít đi ra, rất nhanh trên khuân mặt nước mắt bắt đầu rưng rưng:
“ Xin Đại nhân bớt giận, nếu Lâm Ngà làm gì sai. Thì cho Ngà xin lỗi.”
Rồi quay vào trong nói:
“ Người đâu, ra giúp đại nhân hạ hoả.”
Tên tráng hán nhổ cái phì, nước bọt bắn tung tóe, rồi lôi xềnh xệch một tên thanh niên, mặt trắng bệch, chỉ vào và nói:
“ Hôm qua huynh đệ ta qua đây, có cái vòng cổ gia truyền, bị mụ lừa mất, nay ta đến đây thay hắn tìm lại công lý.
Mụ khôn hồn mau mang nó trả lại đây.”
Lâm Ngà nghe vậy, cũng trở giọng:
“ Mẹ nó. Đi chơi lầu xanh đã bao, giờ còn giở quẻ. Muốn lấy lại đồ từ tay bà. Thì mơ đi.”
Sau đó, quay ra sau, quát:
“ Người đâu, lên, đập chết mịa nó cho ta.”
Sau đó, vội chạy đến Tô Liêm, giọng đon đả:
“ Xin công tử, bỏ quá cho sự bất tiện này. Dạo này chó hay cắn càn quá.”
Tô Liêm tay vừa mò mò, dâm tiện nói:
“ Haha. Không sao, chỉ cần bảo các em tí phục vụ thật tốt cho ta là được.”
Lâm Ngà cười híp mắt:
“ Cẩn tuân công tử. Ở Ung Châu này, Xuân Hương chúng tôi số 1 thì không ai nói số hai.”
Vừa nói xong, bỗng “ chát “ một cái. Một bàn tay to, thô kệch, áp nguyên vào mặt Lâm Ngà, răng môi lẫn lợi, cùng giọng nói thô tục:
“ Con điếm, trả vòng không ? “
Tô Liêm đứng bên cạnh, sắc mặt đen kịt, biết là người của mình, mà vẫn vả, như đánh vào mặt hắn “baba”, trầm giọng nói:
“ Ngươi muốn chết phải không. Ngươi biết ta là ai không. Ta là……..”
Lời chưa kịp nói xong, tên tráng hán đã liên tiếp đấm đá Tô Liêm, trong sự sững sờ của tất cả:
“ Mẹ mày. Dù hoàng đế đến đây cũng phải quỳ nha con. Tính anh hùng cứu mĩ nhân à.”
“ Đốp, đốp.” Liên tục những nhát vả mạnh. Tô Liêm bị đánh thành đầu heo lăn lốc trong góc. Hắn cảm thấy vô cùng ủy khuất. Từ ngày theo cha đến vùng biên cương này, hắn liên tục bị ăn đòn.
Những tên chân chó vội tiến lại can ngăn, kẻ khác thì chạy đi báo quan, tráng hán cũng không dây dưa, giơ chân đạp mạnh vào bộ hạ.
“ Crack.” Tiếng la hét thất thanh. Tô Liêm ngất lịm.
“ Mẹ. Không xong rồi. rút.” Biết mình quá đà. Tên tráng hán hô lớn.
Tốc độ làm việc của quan lại chậm hơn sên bò. Gần một tiếng đồng hồ, binh lính mới có mặt.
……………
Trong hẻm nhỏ, hai bóng người nằm tựa mình trên mái nhà, lúc sau, tên tráng hán cùng đồng bọn đến, bẩm:
“ Thưa Tả sứ(1), mọi việc đã hoàn thành.”
“ Ừm. cẩn thận quan phủ, ta đi trước.” rồi bắn ra 1 lọ thuốc màu đen, nói:
“ Đây là ban thưởng.”
Rồi lướt mình biến mất.
……………..
Trong phủ tướng quân, Tô Giác khuôn mặt già nua, tóc trắng bệch, đi đi lại lại, nhìn Lý thầy thuốc đi ra, vội vã:
“ Có thể cứu chữa được không ạ.”
Lý Tam lắc đầu:
“ Xin lỗi. Lý mỗ bất tài, không thể cứu chữa. Tô tướng quân có thể chuyển công tử lên Kinh Thành, nhờ Thái y xem sao.”
Tô Giác buồn bã, vẫy tay cho Lý Tam lui. Mọi chuyện ập đến liên tục: từ việc bị điều tới biên cương, đến việc con trai ra nông nỗi này....
Nếu không nhận ra là “ kẻ đó” thì hắn cũng sống phí rồi. Dường như người hứa hẹn với hắn cũng đã quên, chỉ coi hắn như một nước cờ không may và không còn giá trị.
Bất thình lình, một bóng đen xuất hiện, bẩm:
“ Thưa lão gia, bọn chúng sau khi đi vào ngõ nhỏ liền biến mất. Thuộc hạ không thể điều tra ra manh mối.”
Tô Giác gật đầu:
“ Được rồi.” Rút trong người lá thư ra, nói:
“ Ngươi mang theo công tử vào kinh đô, đến phủ Vương tướng và nói một câu: ‘ Chỉ cần cứu được Tô Liêm.’ thì sẽ đưa biện pháp đánh bại được Khấu Chuẩn.”
“ Nhưng…” bóng áo đen ngập ngừng.
Tô Giác giọng đầy chua xót, đáp:
“ Ta biết ý ngươi. Nhưng làm người chính trực thì không có lỗi với đất nước, nhưng lại có lỗi với tổ tông. Dòng họ Tô năm đời độc đinh. Ta không muốn nó phải chấm dứt dưới tay ta.
Ta thà bất trung, chứ không thể bất hiếu được. Mà kẻ đó nào còn nhớ đến chúng ta, cơ chứ.”
“ vâng.” Rồi biến mất trong màn đêm.
………………
Một chuyến đi dài, Thành và Tèo dưới sự chỉ đường của C1(2) cũng có mặt trên đỉnh núi Lâm Xuyên ( Quảng Đông.)
Nhìn sơn trại được canh phòng nghiêm ngặt, địa thế dễ thủ, khó công. Thành gật gù, rồi cả ba nhón chân, đi tới đại điện.
Ba người xuất hiện, làm tên trại chủ sợ khiếp vía, nhưng khi nhìn thấy huy hiệu cờ đỏ sao vàng trên ngực; cùng một dáng người quen thuộc, vội vã thưa:
“ Xin chào Đại Nhân. Mời mọi người đi theo tiểu nhân đến thư phòng.”
Lúc sau, bốn người tiến vào một căn phòng nhỏ gần cuối sơn trại, bầy biện tinh tế, đầy ắp sách vở, thật khó nhận ra còn có nơi này trong sơn trại.
Nhìn Thành chăm chú, Hải Nha( tên trại chủ) vội vã giải thích:
“ Tiểu nhân trước cũng là thư sinh, nhưng thi cử chán nản, mấy lần không đổ, gia cảnh cũng khó khăn, nên bỏ đi làm sơn tặc.
Lúc đầu chỉ là tên lặt vặt. Nhưng sau được các vị nâng đỡ, lên có ngày hôm nay. Đại Nhân dù bảo tiểu nhân nhẩy vào nước sôi nửa bỏng, tiểu nhân cũng cam lòng.”
Thành khẽ gật đầu:
“ Ừm. Mà việc được giao như thế nào.”
“ Bẩm đại nhân, dược liệu quý hiếm thì tiểu nhân vẫn cho người siêu tầm, ngoài ra những đứa trẻ cũng được mua về và chuyển cho C1. Tất cả là gần 200 đứa. Tuy nhiên....”
“ Ngươi cứ nói đi...”
“ Tài chính đang có chút eo hẹp ạ.”
Thành cũng suy tư, tuy cần lượng lớn đưa trẻ để đào tạo làm sát thủ, nhưng tất cả đều cần bạc để duy trì, đây cũng là mục đích chuyến đi này.
Trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhìn thấy xa xa đung đưa trong gió, những trái cây nhỏ, màu đỏ, lác đác vài bông hoa trắng. Thành bỗng nghĩ ra một phương pháp lợi ích nhỏ, hồi báo nhanh. Tuy lợi ích thấp, nhưng cũng đủ chèo chống hiện tại. Thành hỏi Hải Nha:
“ Những trái cây kia là quả gì.”
“ Bẩm đại nhân đây là quả Sơn Tra, quanh núi này nhan nhản, hôm đói rét, huynh đệ dùng để ăn tạm sống qua ngày.”
Gật đầu, Thành vô cùng hưng phấn.
Quả Sơn Tra( trái táo gai) được dùng làm kẹo Hồ lô, chúng được bầy bán nhan nhản khắp đường phố Trung Quốc. Hắn từng được thưởng thức trong một chuyến du lịch.
Tuy không để tuỳ biến vị như tương lai, nhưng cũng thắng được súc vị chưa kén chọn bây giờ.
Cách làm lại vô cùng đơn giản, chỉ cần lấy que trưc xiên hai quả táo gai, một trái nhỏ ở trên và một trái to ở dưới giống những trái bầu hồ lô.
Sau đó ngâm trong nước đường đun nóng, chỉ đơn giản nhưng nó lại chinh phục vị giác của trẻ con mấy ngàn năm không suy biến.
Thành nhanh chóng viết ra và đưa từng ngươif xem. Mọi người dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng không ai dám ý kiến.
Vậy là Hải Nha ra ngoài kêu một nửa đi hái Sơn Trà, còn lại đi chặt trúc và đi mua đường.
Rất nhanh dưới sự chỉ đạo, những cây trúc được được chẻ đều nhau thành những que vừa cầm tay.
Đường được nấu ra. Những trái Sơn tra trùm lên đường sau, nhìn màu hồng điểm chút trắng, thật mê người. Vài đứa trẻ trông vậy ừng ực, ừng ực nuốt nước bọt. Hải Nha trông vậy càng tin tưởng.
Sáng hôm sau, những người phụ nữ mỗi người cầm một giá, đi vào trong thành.
Nhìn dòng người cuồn cuộn đi lại, chất phác hô:
“ Băng đường hồ lô lô đây.”
Nhât thời thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn sang.
…………. (1) Phân chia Thiên địa hội: Đứng đầu là Giáo chủ; phía dưới là Tả Hữu Sứ, sau cùng là Tứ đại Pháp Vương.
(2) C1: kí hiệu những người đứng đầu của Thiên Địa Hội ở Trung Quốc( China).
Tô Liêm đang vui vẻ cùng bằng hữu. Uống rượu, nghe hát và mĩ nữ trên đời còn mĩ vị nào hơn.
Bỗng tiếng huyên náo ngoài cửa, đánh tan bầu không khí, thu hút ánh mắt mọi người. Một đám người hung hăng tiến đến, tên đi đầu quát lớn:
“ Mẹ nó. Con đĩ Lâm Ngà đâu, ra đây. Dám lừa tiền của bố à.”
Mụ tú bà đang cười, mặt xám xít đi ra, rất nhanh trên khuân mặt nước mắt bắt đầu rưng rưng:
“ Xin Đại nhân bớt giận, nếu Lâm Ngà làm gì sai. Thì cho Ngà xin lỗi.”
Rồi quay vào trong nói:
“ Người đâu, ra giúp đại nhân hạ hoả.”
Tên tráng hán nhổ cái phì, nước bọt bắn tung tóe, rồi lôi xềnh xệch một tên thanh niên, mặt trắng bệch, chỉ vào và nói:
“ Hôm qua huynh đệ ta qua đây, có cái vòng cổ gia truyền, bị mụ lừa mất, nay ta đến đây thay hắn tìm lại công lý.
Mụ khôn hồn mau mang nó trả lại đây.”
Lâm Ngà nghe vậy, cũng trở giọng:
“ Mẹ nó. Đi chơi lầu xanh đã bao, giờ còn giở quẻ. Muốn lấy lại đồ từ tay bà. Thì mơ đi.”
Sau đó, quay ra sau, quát:
“ Người đâu, lên, đập chết mịa nó cho ta.”
Sau đó, vội chạy đến Tô Liêm, giọng đon đả:
“ Xin công tử, bỏ quá cho sự bất tiện này. Dạo này chó hay cắn càn quá.”
Tô Liêm tay vừa mò mò, dâm tiện nói:
“ Haha. Không sao, chỉ cần bảo các em tí phục vụ thật tốt cho ta là được.”
Lâm Ngà cười híp mắt:
“ Cẩn tuân công tử. Ở Ung Châu này, Xuân Hương chúng tôi số 1 thì không ai nói số hai.”
Vừa nói xong, bỗng “ chát “ một cái. Một bàn tay to, thô kệch, áp nguyên vào mặt Lâm Ngà, răng môi lẫn lợi, cùng giọng nói thô tục:
“ Con điếm, trả vòng không ? “
Tô Liêm đứng bên cạnh, sắc mặt đen kịt, biết là người của mình, mà vẫn vả, như đánh vào mặt hắn “baba”, trầm giọng nói:
“ Ngươi muốn chết phải không. Ngươi biết ta là ai không. Ta là……..”
Lời chưa kịp nói xong, tên tráng hán đã liên tiếp đấm đá Tô Liêm, trong sự sững sờ của tất cả:
“ Mẹ mày. Dù hoàng đế đến đây cũng phải quỳ nha con. Tính anh hùng cứu mĩ nhân à.”
“ Đốp, đốp.” Liên tục những nhát vả mạnh. Tô Liêm bị đánh thành đầu heo lăn lốc trong góc. Hắn cảm thấy vô cùng ủy khuất. Từ ngày theo cha đến vùng biên cương này, hắn liên tục bị ăn đòn.
Những tên chân chó vội tiến lại can ngăn, kẻ khác thì chạy đi báo quan, tráng hán cũng không dây dưa, giơ chân đạp mạnh vào bộ hạ.
“ Crack.” Tiếng la hét thất thanh. Tô Liêm ngất lịm.
“ Mẹ. Không xong rồi. rút.” Biết mình quá đà. Tên tráng hán hô lớn.
Tốc độ làm việc của quan lại chậm hơn sên bò. Gần một tiếng đồng hồ, binh lính mới có mặt.
……………
Trong hẻm nhỏ, hai bóng người nằm tựa mình trên mái nhà, lúc sau, tên tráng hán cùng đồng bọn đến, bẩm:
“ Thưa Tả sứ(1), mọi việc đã hoàn thành.”
“ Ừm. cẩn thận quan phủ, ta đi trước.” rồi bắn ra 1 lọ thuốc màu đen, nói:
“ Đây là ban thưởng.”
Rồi lướt mình biến mất.
……………..
Trong phủ tướng quân, Tô Giác khuôn mặt già nua, tóc trắng bệch, đi đi lại lại, nhìn Lý thầy thuốc đi ra, vội vã:
“ Có thể cứu chữa được không ạ.”
Lý Tam lắc đầu:
“ Xin lỗi. Lý mỗ bất tài, không thể cứu chữa. Tô tướng quân có thể chuyển công tử lên Kinh Thành, nhờ Thái y xem sao.”
Tô Giác buồn bã, vẫy tay cho Lý Tam lui. Mọi chuyện ập đến liên tục: từ việc bị điều tới biên cương, đến việc con trai ra nông nỗi này....
Nếu không nhận ra là “ kẻ đó” thì hắn cũng sống phí rồi. Dường như người hứa hẹn với hắn cũng đã quên, chỉ coi hắn như một nước cờ không may và không còn giá trị.
Bất thình lình, một bóng đen xuất hiện, bẩm:
“ Thưa lão gia, bọn chúng sau khi đi vào ngõ nhỏ liền biến mất. Thuộc hạ không thể điều tra ra manh mối.”
Tô Giác gật đầu:
“ Được rồi.” Rút trong người lá thư ra, nói:
“ Ngươi mang theo công tử vào kinh đô, đến phủ Vương tướng và nói một câu: ‘ Chỉ cần cứu được Tô Liêm.’ thì sẽ đưa biện pháp đánh bại được Khấu Chuẩn.”
“ Nhưng…” bóng áo đen ngập ngừng.
Tô Giác giọng đầy chua xót, đáp:
“ Ta biết ý ngươi. Nhưng làm người chính trực thì không có lỗi với đất nước, nhưng lại có lỗi với tổ tông. Dòng họ Tô năm đời độc đinh. Ta không muốn nó phải chấm dứt dưới tay ta.
Ta thà bất trung, chứ không thể bất hiếu được. Mà kẻ đó nào còn nhớ đến chúng ta, cơ chứ.”
“ vâng.” Rồi biến mất trong màn đêm.
………………
Một chuyến đi dài, Thành và Tèo dưới sự chỉ đường của C1(2) cũng có mặt trên đỉnh núi Lâm Xuyên ( Quảng Đông.)
Nhìn sơn trại được canh phòng nghiêm ngặt, địa thế dễ thủ, khó công. Thành gật gù, rồi cả ba nhón chân, đi tới đại điện.
Ba người xuất hiện, làm tên trại chủ sợ khiếp vía, nhưng khi nhìn thấy huy hiệu cờ đỏ sao vàng trên ngực; cùng một dáng người quen thuộc, vội vã thưa:
“ Xin chào Đại Nhân. Mời mọi người đi theo tiểu nhân đến thư phòng.”
Lúc sau, bốn người tiến vào một căn phòng nhỏ gần cuối sơn trại, bầy biện tinh tế, đầy ắp sách vở, thật khó nhận ra còn có nơi này trong sơn trại.
Nhìn Thành chăm chú, Hải Nha( tên trại chủ) vội vã giải thích:
“ Tiểu nhân trước cũng là thư sinh, nhưng thi cử chán nản, mấy lần không đổ, gia cảnh cũng khó khăn, nên bỏ đi làm sơn tặc.
Lúc đầu chỉ là tên lặt vặt. Nhưng sau được các vị nâng đỡ, lên có ngày hôm nay. Đại Nhân dù bảo tiểu nhân nhẩy vào nước sôi nửa bỏng, tiểu nhân cũng cam lòng.”
Thành khẽ gật đầu:
“ Ừm. Mà việc được giao như thế nào.”
“ Bẩm đại nhân, dược liệu quý hiếm thì tiểu nhân vẫn cho người siêu tầm, ngoài ra những đứa trẻ cũng được mua về và chuyển cho C1. Tất cả là gần 200 đứa. Tuy nhiên....”
“ Ngươi cứ nói đi...”
“ Tài chính đang có chút eo hẹp ạ.”
Thành cũng suy tư, tuy cần lượng lớn đưa trẻ để đào tạo làm sát thủ, nhưng tất cả đều cần bạc để duy trì, đây cũng là mục đích chuyến đi này.
Trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhìn thấy xa xa đung đưa trong gió, những trái cây nhỏ, màu đỏ, lác đác vài bông hoa trắng. Thành bỗng nghĩ ra một phương pháp lợi ích nhỏ, hồi báo nhanh. Tuy lợi ích thấp, nhưng cũng đủ chèo chống hiện tại. Thành hỏi Hải Nha:
“ Những trái cây kia là quả gì.”
“ Bẩm đại nhân đây là quả Sơn Tra, quanh núi này nhan nhản, hôm đói rét, huynh đệ dùng để ăn tạm sống qua ngày.”
Gật đầu, Thành vô cùng hưng phấn.
Quả Sơn Tra( trái táo gai) được dùng làm kẹo Hồ lô, chúng được bầy bán nhan nhản khắp đường phố Trung Quốc. Hắn từng được thưởng thức trong một chuyến du lịch.
Tuy không để tuỳ biến vị như tương lai, nhưng cũng thắng được súc vị chưa kén chọn bây giờ.
Cách làm lại vô cùng đơn giản, chỉ cần lấy que trưc xiên hai quả táo gai, một trái nhỏ ở trên và một trái to ở dưới giống những trái bầu hồ lô.
Sau đó ngâm trong nước đường đun nóng, chỉ đơn giản nhưng nó lại chinh phục vị giác của trẻ con mấy ngàn năm không suy biến.
Thành nhanh chóng viết ra và đưa từng ngươif xem. Mọi người dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng không ai dám ý kiến.
Vậy là Hải Nha ra ngoài kêu một nửa đi hái Sơn Trà, còn lại đi chặt trúc và đi mua đường.
Rất nhanh dưới sự chỉ đạo, những cây trúc được được chẻ đều nhau thành những que vừa cầm tay.
Đường được nấu ra. Những trái Sơn tra trùm lên đường sau, nhìn màu hồng điểm chút trắng, thật mê người. Vài đứa trẻ trông vậy ừng ực, ừng ực nuốt nước bọt. Hải Nha trông vậy càng tin tưởng.
Sáng hôm sau, những người phụ nữ mỗi người cầm một giá, đi vào trong thành.
Nhìn dòng người cuồn cuộn đi lại, chất phác hô:
“ Băng đường hồ lô lô đây.”
Nhât thời thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn sang.
…………. (1) Phân chia Thiên địa hội: Đứng đầu là Giáo chủ; phía dưới là Tả Hữu Sứ, sau cùng là Tứ đại Pháp Vương.
(2) C1: kí hiệu những người đứng đầu của Thiên Địa Hội ở Trung Quốc( China).