Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 67 : Cảnh xuân

Ngày đăng: 01:49 22/03/20

Khi mọi người ra hết, Uyển Như khẽ đóng trái cửa phòng, đôi má nóng bừng, e thẹn.
Thành cười:
“ Chuyện này là sao đây, Lâm cô nương.”
Uyển Như khẽ cắn răng, sắc mặt càng nóng bừng hơn, nói:
“ Chàng còn nhớ trời mưa hôm ấy, trong Thiên Địa hội.....” rồi nghẹn ngào, ngập ngừng kể lại toàn bộ. Sự đè nén bấy lâu, như được giải toả, Uyển Như nói mà như gào, sau đó ôm chầm lấy Thành mà khóc.
Thành vô cùng bối rối, hai mươi mấy mùa xuân chưa biết yêu, thấy vậy, chỉ ôm thật nhẹ Uyển Như mà vỗ về, mùi hương xử nử lan toả......
Lúc lâu, không còn nghe thấy tiếng thút thít, Thành mới nhẹ giọng nói:
“ Lâm cô nương, việc giúp đỡ, chẳng qua chỉ là tiện tay, cô nương không cần bận tâm như vậy.”
Uyển Như nghe vậy, bắt đầu lại khóc to hơn, Thành luống cuống:
“ Được, được. Ta không nói nữa, cô nương muốn như thế nào cũng được.”
Định lực thật khó, khi nhìn thấy người con gái khóc.
Uyển Như nghe vậy, nhìn chằm chằm lấy Thành:
“ Thật chứ. Ta muốn gì cũng được.”
Thành gật đầu:
“ Được, miễn là cô không khóc nữa.”
“ Ta muốn làm nương tử của nàng.” Rồi bèn lẽn cuối gầm mặt, đầy ngượng ngùng.
Thành lắc đầu:
“ Ta không có ý định kết hôn bây giờ. Mà cô nương cũng biết qua ta, nay đây mai đó. Nguy hiểm vô cùng.”
Uyển Như suy nghĩ thật lâu, đáp:
“ Ta không biết chàng làm gì, ta cũng không thể bắt chàng ở mãi bên ta, chỉ hi vọng, mỗi năm 1 lần, chàng ở bên ta vài ngày cũng được.” Gương mặt đầy kiên quyết.
Thành nghe vậy, cũng á khẩu, không rõ làm gì, thì một đôi môi căng mọng đã áp vào, rồi cứ chậm rãi, chậm rãi cả hai người hoà quyện vào nhau. Mưa vẫn râm ran.
......
Sáng sớm, cơn gió thu lùa khẽ qua khe cửa, Uyển Như rúc nhẹ vào Thành, đầy lười biếng, khuôn mặt đầy hạnh phúc.
Nhìn đoá hoa thắm nở rộ trên ga giường, Thành vuốt ve:
“ yêu ta nàng sẽ khổ, sao cứ phải cố chấp như vậy.”
Uyển Như nhoẻn miệng cười, nụ cười rực rỡ như nắng xuân:
“ Từ giây phút đó, trái tim này đã thuộc về chàng. Chỉ cần được bên chàng, là thiếp thấy hạnh phúc rồi.”
“ Thật chứ.” Rồi một hồi mây mưa cuồng phong.
.......
Cả hai đi ra đã là xế trưa, Triệu Lan nhìn Uyển Như như con chim nhỏ, nép mình bên Thành, gương mặt đầy sắc xuân, bước đi không thật thoải mái, liền chỉ Uyên Như tức giận:
“ Muội.....muội......”
Uyển Như thấy vậy, khe chạy lại, đôi chân đau nhức, Thành vội vã tiến đến dìu đỡ, ân cần quan tâm, Triệu Lan nhìn vậy càng buồn nôn, quát:
“ Muội lo mà giải thích với thúc phụ đi.”
Rồi quay người bỏ đi.
Thành vỗ về:
“ Không sao, cha nàng, đã có ta lo.”
“ Vâng.”
Thành sai thuyền đi vào bờ.
Nhanh chóng cưỡi xe đi đến Lâm phủ, vừa bức vào đã trông thấy cảnh.
Triệu Hữu vừa ôm bầu rượu, dâng đi chệch choạng, ngâm nga:
“ Tỉnh nhân hà khổ độc hành ngâm,
Kế quỹ lưu bằng thả đối châm.
Thủ chúc thượng tư thường trú đoản.
Tình bôi an dụng vấn canh thâm.
Thị phi cửu náo văn lôi nhĩ,
Lý loạn nga vong tuý nguyệt tâm.
Hà tất sơn trung mính nhiên hảo,
Phù sinh thiên nhật kỷ phân âm.
Dịch thơ:
Một mình ngâm vịnh rõ khổ tôi,
Tiếp ngày giữ bạn đối ẩm chơi.
Đốt đuốc ta mong bù buổi ngắn,
Cạn chén ai đừng hỏi đêm trôi.
Phải trái nghe hoài, tai đã ngấy,
Trị loạn quên đi, rượu vừa vơi.
Hà tất phải say nơi rừng núi,
Kiếp người cõi thế được mấy mươi?”
Bên cạnh là Tô Thức và Bàng Tịch đang khuyên giải, bỗng xông lại, nhìn Uyển Như:
“ Tại sao muội chọn hắn mà không chọn ta?” Xong gào lên đầy uất ức.
Uyển Như bối rối:
“ Thái tử, mọi việc đều do con tim, với Thái tử, Uyển Như chỉ coi là một người anh trai. Chứ không có tình cảm nam nữ. “
Rồi ánh mắt yêu thương, nhìn Thành:
“ Còn chàng ấy chính là người khiến trái tim muội rung động. Mọi việc đều do số trời sắp đặt, muội thật xin lỗi.”
Triệu Hữu nghe xong, cười như điên:
“ Haha.... chỉ là anh trai.... số trời......haha.”
Uyển Như định giải thích, Thành liền nói:
“ Muội càng giải thích, càng khiến huynh ấy đau buồn hơn. Đợi khi hiynh ấy thật tỉnh rồi hãng nói.”
Rồi nói với Bàng Tịch và Tố Thức:
“ Cứ để đệ ấy thật say đi. Say một lần, rồi tỉnh. Các đệ chỉ cần trông chừng, không cho đệ ấy nghĩ quẩn là đuoc. Nếu cần thì đánh ngất đệ ấy, mang đi.”
“Vâng.”
...........
Cả hai tiếp tục đi sâu vào trong, đã một dáng trung niên ngồi đó, thấy người tiến đến, quét mắt một hồi, nói:
“ Đã đến rồi ngồi đi.”
Cả hai ngồi xuống, Lâm Trí tiếp:
“ Cha đã hứa với con, sẽ để chuyện hôn lễ do con tự làm chủ. Con đã chọn được người như ý, cha cũng không muốn nói.”
Rồi trầm giọng, đập bàn “ Bành.”
“ Nhưng con chưa cưới xin, mà đã làm vậy, cả cái Giang Nam này biết, nó đang cười vào mặt cha kia kìa. Gia phong nhà này con đâu nữa.”
Lâm Uyển Như cúi sâu đầu, lòng đầy hổ thẹn. Lúc ấy thật quá bạo gan đi, rồi mắt nhìn Thành đầy hờn dỗi, Thành dang hai tay tỏ vẻ vô tội, Uyển Như véo thật mạnh, biết không qua sẽ không yên, bèn cười:
“ Bẩm nhạc phụ, chúng con vẫn đúng gia phong đó ạ. Năm đó, nhạc phụ chẳng phải cũng như vậy.”
Lâm Trí giật mình thon thót, bí mật năm đó, không có ai biết, sao hắn lại rõ, bèn hắng giọng:
“ Ngươi nói năng nhăng cuội. Ta không phải như vậy.”
“ Haha. Vậy con hỏi ông trời xem.” Rồi ngẩng mặt nhìn trời xanh:
“ ông trời ơi, có phải Nhạc phụ năm đó cũng làm rồi mới cưới. Nếu đúng, ông hãy đánh xét.”
Lời vừa dứt, “ đoàng đoàng.” Hai tia sét đánh trúng lầu, Lâm Trí run sợ.
“ Haha, ông trời cũng đã nói, nhạc phụ còn muốn giấu ư.”
“ Hừ.” Lâm Trí đuối lý, đảng lảng sang việc khác.