Đồng Mệnh Tuyệt

Chương 7 :

Ngày đăng: 22:13 21/04/20


Đông Phương Tuyệt Thế trừng mắt nhìn Tiểu Cửu trước mặt, cơn tức đã bốc thành hoả. Từ Bạc gia rời đi không lâu, truy binh liền xuất hiện, hơn nữa đám người đến bao gồm cả hắc bạch lưỡng đạo (kể cả xã hội đen lẫn cảnh sát chính quy), bất luận là quân cảnh cảnh sát, hay là hắc đạo lộ diện, thế lực của Bạc Thiếu Quân có thể nói kinh người, như mảng đốm trên mình con báo (ý chỉ là đông đảo, số lượng lớn). Nhưng hắn đi vội vã, không có tâm tình đánh nhau, hơn nữa ba ngày trước bị tử phù hại cho thê thảm, hắn cơ hồ cơm còn chưa ăn, thể lực suy giảm, thật sự lười cùng nhóm người này tốn hơi, vì thế Thập Thất đem bốn Đông Phương Lang đánh lạc hướng truy binh, hắn cùng Thập Lục mang theo Tiểu Cửu trở về chi nhánh của Đông Phương Mỹ Nhân ở Bắc Kinh [Đông Phương các].



Bởi vì Đông Phương các chưa thi công xong, mặt tiền cửa hàng hỗn độn, tự nhiên lại trở thành chỗ trốn lý tưởng.



Chính là, khổ khổ sở sở mang Tiểu Cửu về, đợi cô tỉnh ngộ, hắn mới phát hiện, người hắn cứu trở về không phải là người của Đông Phương, mà là thê tử mới cưới của Bạc Thiếu Quân, Công Tôn Cửu!



Yêu pháp của Bạc Thiếu Quân quả nhiên lợi hại, đem toàn bộ trí nhớ 19 năm của Tiểu Cửu toàn bộ xoá bỏ.



Cô, không nhớ một chút gì về Đông Phương gia. Cũng không nhớ rõ hắn. hiện tại, cô chỉ nhớ rõ Bạc Thiếu Quân, chỉ nhớ cô là thê tử Bạc Thiếu Quân. Mẹ nó!



“Tiểu Cửu, cô thật sự không biết tôi là ai?” hắn không cam lòng, lại hỏi một lần nữa.



“Hừ, tôi đương nhiên biết, anh là kẻ thù của chồng tôi, tôi nói cho anh biết, đây là trên đất Trung Quốc, chồng tôi đã bày thiên la địa võng, tôi khuyên anh tốt nhất nên nhanh chóng đem tôi trở về.” Tiểu Cửu lạnh lùng trừng mắt hẵn.



Hắn cũng trừng mắt nhìn cô,lửa giận trong đôi mắt đẹp cơ hồ đem toàn bộ thế giới thiêu trụi.



“Cô, chồng?” hắn không có nghe sai đi? Cô lại đem ba chữ “chồng của tôi” nói ra dễ dàng như vậy? Như vậy… thật chói tai?



“Đúng, Thiếu Quân tuyệt đối không buông tha cho anh dễ dàng.” Cô hừ lạnh.



Thiếu Quân? Gọi thân thiết như vậy? đó là ai a? ai a?



“Cô không có chồng, nếu cô lấy một người đàn ông, người đàn ông đó cũng chỉ có thể là tôi.” Hắn lành lạnh bá đạo nói xong.



“Anh? Vì sao chỉ có thể là anh? Tôi lại không thích anh.” Tiểu Cửu nhíu mày, hoàn toàn không thèm để ý khuôn mặt hắn xám ngoét.



Mặt hắn trầm xuống, nhẹ tay ấn vào miệng vết thương bị cô đâm. Những lời này, so với một đao kia của cô còn lợi hại hơn. Bạc Thiếu Quân rốt cuộc đối cô làm cái gì? Tối hôm qua chứng kiến máu kia,chớp mắt một cái hắn còn tưởng cô đã thức tỉnh, nhưng mà, hiện tại, cô hiển nhiên vẫn chưa khôi phục trí nhớ, đương nhiên…trong mắt, trong lòng, đều không có hắn.



“Mặc kệ cô có thích tôi hay không, cô cũng chỉ có thể thích tôi.” Hắn cắn răng, mặc kệ trong lời nói của mình có bao nhiêu mâu thuẫn.



“ngươi thực sự là kẻ cuồng vọng, vì sao ta chỉ có thể thích ngươi?” cô không hờn giận nói.



“bởi vì cô là của ta, từ đầu đến chân, từ chân tóc đến hơi thở, đều là của ta.” Chớp mắt một cái hắn nhìn chằm chằm vào cô, trong lời nói tràn đầy tính độc chiếm, tư hữu.



Cô sửng sốt một chút, tâm không hiểu kinh hoàng.



“Anh … Anh nói bậy bạ cái gì đó? Tôi đã lập gia đình….”



“Kia không tính.” Hắn quả quyết phủ định.



Không tính? Người này nghĩ hắn là ai vậy? Hắn nói không tính sẽ không tính sao?



“Anh có tật xấu này sao? Như thế nào vẫn nói những lời vô lễ này với tôi? Anh rất thích tôi có phải hay không?” cô đứng thẳng người, tay chống thắt lưng hỏi.



“Đúng.”



Cô lại ngây ngẩn cả người, lúc này, tâm gắt gao thu lại.



“Chính là rất thích, nên mới có thể khó chịu như vậy.” hắn trong cơn giận dữ, thấp rủa một tiếng, cuồng bước tới gần cô.



“Cái gì?”



Cô còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã chế trụ sau gáy cô, mạnh mẽ kéo cô đến gần, cúi đầu chính là một trận mãnh liệt (first kiss!! Hơi muộn nha!)



Nguyên lai trong lòng hắn luôn có một cảm giác giày vò ngoan cố, chính là thích, vết sẹo lúc 13 tuổi vắt ngang qua ngực, động một chút là đâm vào trái tim hắn, chính là tình yêu nha.



Tình yêu nha, ngây ngô, mang theo cảm giác như cục bông nhỏ, nhộn nhạo, chia cắt, chậm rãi lớn lên, đi từ nửa tim bên trái sang bên phải tâm thất, nhiễu loạn nhịp tim hắn đập, trở ngại máu hắn lưu thông, làm hô hấp của hắn tắc nghẽn.



Loại cảm giác không thoải mái này, làm cho hắn ghét cay ghét đắng, hắn muốn kháng cự nó, nhưng càng làm như thế, nó càng lớn mau, càng lớn, cuối cùng, cuốn lấy toàn bộ trái tim hắn!



Chính là, tâm đã hiểu, ý chí vẫn hỗn độn, thẳng cho đến khi Bạc Thiếu Quân xuất hiện, đem lòng đố kị hừng hực của hắn làm cháy sạch toàn bộ lý trí còn sót lại.



Nguyên nhân vì chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc bị mất đi, cho nên cũng không thèm để ý, hắn nghĩ, Tiểu Cửu vẫn đi theo bên người hắn, làm phiền hắn, ầm ĩ hắn, mắng hắn, đi theo hắn, phối hợp hắn, có lẽ hận hắn, có lẽ thương hắn… chính là sẽ không rời khỏi hắn.



Nhưng mà, tên Bạc Thiếu Quân ki lại đem cô mang đi, đem xoá sạch tâm tư trong lòng cô, một chút cũng không để lại. hỗn trướng kia, tự nhiên dám dùng yêu thuật này, để cướp đi Tiểu Cửu bên người hắn.



Chết tiệt!



Hắn phải làm như thế nào mới khiến cô nhớ lại? như thế nào mới có thể khiến cô quay trở về là Tiểu Cửu?



Càng nghĩ càng giận, hắn hôn càng kịch liệt, nụ hôn này, mang theo tâm tình hả giận, cũng với sự trừng phạt dành cho cô dám quên hắn.



Tiểu Cửu cứng nhắc, cả người khẽ run, hơi thở nam nhân này nóng rực, cuồng phách, kiêu ngạo, không cho cự tuyệt, cứ như vậy xâm nhập vào trong miệng cô.



Cô kinh ngạc vài giây, mới lấy lại tinh thần, tức giận dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng hắn.



Hắn cảnh giác buông cô ra, nghiêng người tránh né, lui sang một bên.



“Anh…Anh …làm sao ngươi có thể hôn ta?” cô thở gấp gáp,che miệng, giận dữ trừng mắt hắn.



“Đây là dấu ấn, dấu hiệu em là nữ nhân của tôi, hiểu không? Về sau, ai dám tuỳ tiện hôn em, chính là muốn chết.” hắc ác thanh ác khí tuyên bố. (bá đạo)



“Ai là nữ nhân của anh? Anh là đồ điên, xem ra tôi nhân nhượng với anh quá rồi!” cô tức giận, nhắm phía hắn, nắm đấm hướng trực tiếp đến mặt hắn. Hắn cũng triển khai thân thủ đối kháng, cô đánh, hắn phòng ngự, vô luận cô ra tay như thế nào, hắn đều có thể thủ đúng như vậy, quả thực không giống như đang đánh nhau mà giống như đang tập võ. Tiểu Cửu càng đánh càng kinh ngạc, bất luận cô ra chiêu gì, tên mĩ nam không giống đàn ông này có thể hoàn toàn hoá giải, giống như… giống như hắn sớm đối với công phu của cô rõ như lòng bàn tay….
Cô cả kinh, quay đầu nhìn “Trượng phu” chính mình.



“Thiếu quân……”



Bạc Thiếu Quân xoay mình nắm lấy tay phải của cô, kiểm tra hình xăm trên tay cô, sắc mặt âm bạch mà lãnh khốc. “hình xăm mặc dù vẫn như vậy, nhưng tinh thần em lại ở bên ngoài, mới có thể thấy rõ ràng có cơ hội, lại không giết được hắn.” Hắn trách cứ nhìn khuôn mặt Tiểu Cửu chột dạ, con ngươi phía sau kính đen có kinh dị, phẫn hận, cùng với lòng đố kị. Rốt cuộc là lực lượng gì, mới có thể mạnh hơn trói buộc hắn gia tăng trên người Tiểu Cửu? Ngay cả khoá tâm rủa lợi hại nhất của hắn cũng không khoá được lòng của cô!



“em…” Tiểu Cửu á khấu không trả lời được.



“xem ra, trước mặt em anh phải giết chết hắn, mới có thể loại bỏ được chướng khí trong lòng em.” Hắn lạnh lùng nói, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tuyệt Thế một địch hai mươi.



Đông Phương Tuyệt Thế toàn thân là máu tanh, khiêu khích tràn ngập trên mặt, lãnh huyết mà cuống tiếu, như ma thần ngang nhiên đứng thẳng, ở dưới thân hắn, đám bộ đội đặc chủng kia cơ hồ toàn quân bị diệt.



Tiểu Cửu cảm giác được trên người Bạc Thiếu Quân phát ra ác khí căm hận, sau đó, chợt nghe thấy hắn lớn tiếng quát: “giết hắn!”



Giang Thạch dẫn mười tên nhân viên cảnh sát cùng nhau hiện thân, mỗi người trong tay đều mang súng, đồng loạt nhắm vào Đông Phương Tuyệt Thế.



Nhưng lúc này, tiếng súng liên tục vang lên khắp mọi nơi, năm người hắc y nhân gia nhập cuộc chiến, nháy mắt đã đánh gục mười tên.



Nguyên lai Thập Lục chờ sau khi Đông Phương Lang giải quyết năm tên hắc bang Trung Quốc, đúng lúc chạy đến, vây quanh Đông Phương Tuyệt Thế, cùng hắn kề vai chiến đấu, sáu người hành động nhanh như điện, trong lúc đó di chuyển trong lòng kẻ địch, súng căn bản không thể nhắm, chỉ có thể vật lộn. Một hồi chiến đấu kịch kiệt, ở trong sương mù dày đặc diễn ra, Tiểu Cửu nhìn lòng bàn tay đang ẩm ướt của mình, nhưng không cách nào phân tích được đến tột cùng cô đang lo lắng cái gì.



“hắn sẽ thua!” Bạc Thiếu Quân bỗng nhiên nhìn thấu bên tai Tiểu Cửu cười khẽ.



Tiểu Cửu ngạc nhiên, nam nhân xinh đẹp kia cùng đồng bọn của hắn đang chiếm thượng phong, làm sao có thể…



Cô hoang mang, thân thể Đông Phương Tuyệt Thế lại đột nhiên gục xuống một chút.



Cũng chỉ tích tắc như vậy, có kẻ đã nhân cơ hội bắn về phía ngực hắn.



Tiểu Cửu trợn to mắt, tim đập như sấm rền, thùng thùng thùng đông vang không ngừng, ầm ỹ không ngừng.



Thế cục nháy mắt biến đổi đột ngột, Giang Thạch cùng cảnh sát chuyển bại thành thắng, ba gã Đông Phương Lang còn lại nhanh chóng bổ sung vị trí trống, hộ vệ bên người Đông Phương Tuyệt Thế, nhưng mà, hắn dù chưa trúng đạn, cả người lại nằm co trên mặt đất, thống khổ kêu rên.



“sao lại thế này? Trấn phù của Văn tiểu thư hắn là có thể chống đỡ được hai ngày nữa a!” Thập Lục mặc kệ vết thương trên người mình, giúp đỡ Đông Phương Tuyệt Thế vội hỏi.



“a… ‘tiên tri’ của Đông Phương gia cũng thật lợi hại, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, ta thật muốn nhìn, người bị quỷ phù của Bạc gia hạ lên người, còn có thể điên cuồng ngang ngược bao nhiêu?” Bạc Thiếu Quân cười lạnh, tay ở trong không khí vẽ phú chú.



“ngô…” cảm nhận đau đớn sâu sắc ở trong cơ thể Đông Phương Tuyệt Thế va chạm cực độ, nhưng hắn không yếu thế, cắn răng cố nén, giãy dụa đứng lên, lại đẩy ngẩ hai người khác.



Đáng chết! Bạc Thiếu Quân hỗn đản này……



Đông Phương Tuyệt Thế trừng mắt Bạc Thiếu Quân, ở trong lòng cuồng mắng, trên mặt, trên người tất cả đều là huyết, làm người ta kinh hãi.



‘Thập Lục, các ngươi che dấu ta.” Hắn hạ lệnh.



“dạ.” Thập Lục cùng Thập Thất cho dù đang bị trọng thương, cũng không nói câu thứ hai, mệnh lệnh của Lang Vương, Đông Phương Lang liều chết cũng phải chấp hành.



Vì thế năm người Đông Phương Lang che chắn công kích của kẻ khác, Đông Phương Tuyệt Thế nhịp bước trầm ổn, đi từng bước một đến phía Bạc Thiếu Quân.



Bạc Thiếu Quân trừng mắt hắn, thấy hắn rõ ràng cả người lung lay như sắp đổ, tự nhiên còn có thể cứng rắn chống đỡ, không khỏi hoảng sợ lui về phía sau.



“Giang Thạch, giết hắn!” Bạc Thiếu Quân rống giận.



Giang Thạch cầm trường đao, dẫn ba gã hộ vệ Bạc gia nhằm phía Đông Phương Tuyệt Thế, nếu là bình thường, những người này căn bản không phải là đối thủ của Đông Phương Tuyệt Thế,nhưng giờ phút này, hắn bị hạ phù chú, sớm lực bất tòng tâm, cố hết sức cùng bọn chúng đối kháng, suýt vài lần không đứng dậy nổi, cuối cùng, khi hắn vất vả đánh ngã hai gã hộ vệ kia, Giang Thạch đứng phía sau nhân cơ hội đánh lén, hắn xoay người, tay chân lại như bị dây thừng vô hình trói buộc, rốt cuộc không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Thạch giơ đao bổ về phía hắn…



“Không!”



Tiểu Cửu nghe thấy một tiếng thét bạo liệt chói tai, sau đó, cô cảm giác được chính mình cử động.



Có người kêu cô, cô không nghe thấy, có người bắt lấy cô, bị cô hất ra; có người ngăn cản đường đi của cô, bị cô đánh bay.



Cô một bước rồi lại hai bước, liều mạng lao về phía trước, đem tất cả khí lực chạy nhanh, một giây cũng không thể kéo dài, cô phải đến trước bả đao kia, cô so với thời gian còn nhanh hơn, bởi vì… cô phải bảo hộ người kia…



Cô phải thay hắn chắn sát, cô phải thay hắn chịu khổ, cô phait chết thay hắn!



Nhưng cô không hối hận, cô cam tâm tình nguyện, vì cái kia… người cô âu yếm nhất!



“Tuyệt Thế!”



Một tiếng long trời lở đất nổ ra, xuyên phá khoá tâm linh hồn kia, theo yết hầu của cô, một tiếng phát ra.



Khoá tâm rủa bị phá, Bạc Thiếu Quân kinh hãi, thân mình run lẩy bẩy, phun ra một ngụm máu to, rồi ngã về phía sau.



Đông Phương Tuyệt Thế nghe thấy rốt cuộc cô cũng gọi tên hắn, vui vẻ quay đầu, nhưng khi hắn nhìn hướng cô chạy tới, sắc mặt nháy mắt đại biến. Cảnh này sao lại quen thuộc như thế, quen thuộc đến mức làm cho trái tim hắn lại lần nữa bị xé rách! Không cần! Tiểu Cửu! Không được lại đây! Không cho phép lại đây!



Hắn hoảng sợ trừng lớn hai mắt, muốn quát bảo cô ngừng lại, nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã đến gần hắn, dùng thân thể của cô, lưng của cô, bảo vệ hắn.



Lưỡi đao hạ.



Thời gian, ở trong khoảnh khắc này mà đông lại.



Ác mộng của hắn, lại lần nữa diễn ra…