[Đồng Nhân Doraemon] To The 22Nd Century

Chương 22 :

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Đêm hôm đó, trong căn phòng nhỏ ngăn nắp, dưới ánh đèn mờ mờ phát ra từ 1 chiếc đèn nom chỉ bằng lòng bàn tay, Hoshiko yên lặng mà thong thả xem từng tập thông tin khác nhau được lưu trữ trong điện thoại. Xung quanh không hề có một tiếng động nào cả, thỉnh thoảng lại thấy cô giơ tay lên nhẹ ngáp một cái, và mái tóc ngắn thoáng đưa trong gió đêm lùa vào từ cửa sổ.



Cô còn nhớ rất rõ, cái hôm mà bản thân mình bị một tai nạn bất ngờ, sau khi tỉnh dậy thì đến được nơi này, lúc đầu cô cũng không biết mình đã đi đến hơn 100 năm sau, nơi có tồn tại 1 nền văn minh mới, tốt đẹp cùng yên bình hơn hiện tại....và cả Doraemon nữa chứ...Cái lúc mà cô gặp được Shizuka ở đại học Tokyo, thực sự cô rất ngạc nhiên, không ngờ “tuổi thơ” của hàng tỉ trẻ em trên thế giới lại chân thật đến như thế.



Hoshiko cứ xem đi xem lại đống hồ sơ, tay kia gõ nhẹ lên mặt bàn trong suốt, như đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó rất quan trọng, nhưng cô lại có chút do dự. Lúc đó thì có tiếng nhạc vang lên, chiếc đồng hồ cô đeo trên tay hiện lên một ánh sáng màu xanh lam khác, Hoshiko lắc nhẹ cổ tay, và trên màn hình thấp thoáng bóng một người.



” Sao?Em đã suy nghĩ kĩ chưa?Cơ hội lần này chỉ có một mà thôi, nếu như chúng ta thành công, thì em sẽ có một khoảng lợi nhuận khổng lồ”



”Không đâu, thưa thầy, em không có ý định sẽ nhận số tài sản kết sù đó”- Cô nở nụ cười nhẹ.



Giọng bên kia bắt đầu loáng thoáng chút lo lắng: “ Vậy...”



”Em nói là mình không nhận số tiền đó, vì em làm việc này là đóng góp cho trường, em không mong mình được báo đáp gì cả...Em sẽ kí và gửi bản hợp đồng đó cho thầy khoảng 15 phút nữa. Nhưng em có một điều kiện...em muốn trở thành nhóm trưởng.”



”Được được, chỉ cần em đồng ý, thầy sẽ đồng ý bất cứ mọi đề nghị từ em”



”Em cảm ơn thầy nhiều...”



Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, mọi thứ lại chìm vào trong im lặng, Hoshiko đứng dậy, đến ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra thành phố Tokyo hoa lệ ngoài kia, rồi lại ngước nhìn lên bầu trời sao rộng lớn. Cô nhớ lúc còn nhỏ vẫn hay cùng anh trai mình ngồi đếm những ngôi sao, nghe ba giảng giải bao nhiêu điều mới lạ về những vì tinh tú, mỗi người đều là một vì sao trên trời...Đáng tiếc lúc này cô không còn nghe được những lời đó nữa, ba mẹ của thân thể này cũng đã mất cách đây không lâu, vì thế nên lúc cô muốn ngắm sao, cũng chỉ có thể làm nó một mình...Hoshiko chìm trong những ký ức xa xưa, chỉ ngồi như vậy bên cửa sổ, chờ một thời gian dài dằng dặc vô tận...




”Không, em vẫn chưa cảm thấy đói, em muốn đi dạo một chút thôi.”



”Công việc rất mệt, anh thấy em cũng đã kiệt sức rồi, không ăn trưa sẽ không có đủ sức khỏe để tiếp tục. Căn tin trường có món Miso Katsu và Shabu Shabu cũng rất vừa miệng, em đi cùng với anh nhé.”- Dekisugi ngỏ lời mời, khuôn mặt của anh rất bình tĩnh, cũng rất chín chắn, giống như đây chỉ là một việc cực kỳ bình thường. Hoshiko cảm thấy không có gì để từ chối, nên cô cũng đồng ý, thế là cô theo anh đến căn tin trường.



Căn tin đại học Tokyo...theo như trong hồi ức của cô, cũng có hiện đại, nhưng chắc chắn không thể bằng được bây giờ. Cô nhớ trưa nào cũng cùng với Shizuka đến nơi này, thưởng thức nhiều loại ẩm thực khác nhau, và hương vị món nào cũng khó quên, cũng đọng lại đầy dư vị trong cuốn họng cô, giống như tình bạn của hai đứa vậy. Hôm nay hai người đến đây, mọi thứ cũng thay đổi nhiều rồi, sinh viên, giảng viên, nghiên cứu sinh, và cả những vị khách khác đến đây rất đông, thật may là vì là người trong trường, nên cô và anh cũng được ưu tiên vào trước. Hoshiko ngồi trước bàn “tự phục vụ”, gọi 2 phần Miso Katsu, cơm, Tsukemono, súp Miso và một ít món ăn khác. Ngay, lập tức trước mặt hai người xuất hiện đầy đủ thức ăn và đồ dùng.



”Itadakimasu”



”Itadakimasu”



Hoshiko vừa ăn vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài khuôn viên, vào mùa này, thường hoa anh đào sẽ nở rất đẹp, mặc dù cô không thích hoa anh đào, nhưng mùi hương của nó thoang thoảng và dễ chịu. Thỉnh thoảng lại có nhiều người qua lại cười nói vui vẻ trên đường, tạo ra một bầu không khí rất tươi vui và nhộn nhịp, nhưng cô có chút thất thần.



”Người ta nói ai cũng có kỉ niệm riêng, em có kỷ niệm nào về nơi này không?”- Dekisugi hỏi.



Hoshiko thoáng giật mình vì lời nói của anh, nhưng cô cũng vội trả lời:



”Tất nhiên là có chứ, em còn thấy nhiều là đằng khác...”