[Đồng Nhân Doraemon] To The 22Nd Century

Chương 52 :

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Người kia đang dựa vào cửa, với phong thái ung dung, mang theo cảm giác như gió xuân chợt bao trùm lên vạn vật, tươi mới và rực sáng. Hoshiko không biết có phải do bản thân cô đã nghĩ quá hay không, nhưng mỗi lần cô gặp được anh thì lại cảm nhận một điều mới lạ, hoặc là do anh có quá nhiều điểm cuốn hút mà cô không hề hiểu ra được. Sự xuất hiện của anh thay đổi rất nhiều thứ, giống như bây giờ vậy, mọi người xung quanh đều nhìn lại phía đó, chăm chú hay chỉ đơn giản là ngó một cái đầy tán thưởng, cũng đủ cho tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Anh đến nhà cô?Nhưng để làm gì mới được?hôm nay còn là ngày nghỉ nữa chứ?



"Cuối cùng anh cũng chờ được em..."- Dekisugi đang cuối đầu xem xét gì đó trên tay, như có một linh cảm nào đó làm anh ngước lên cùng lúc Hoshiko đang vội vã chạy đến, thấy hai má cô gái nhỏ lại thẹn thùng tự lúc nào, đúng như phong cách của cô. Anh thật chỉ muốn bật cười, và đúng là anh đã làm như thế, đi đến bên cạnh cô, dịu dàng nói:



"Xin lỗi vì đã đường đột như vậy, anh có đặt 2 phòng đi đến lễ hội Tanabata, đáng lẽ anh sẽ đi cùng một người bạn, nhưng đến phút cuối cậu ấy lại bận cộng việc. Em có thể cho anh cơ hội được mời em đi chơi cùng không?"



"Được...được chứ"- Hoshiko có phần ấp úng, lúc đầu cô định sẽ từ chối, không ngờ khi thốt ra khỏi miệng lại là đồng ý, cô thật sự muốn tự tát chính mình một cái lắm. Dù sao thì trước giờ cô cũng không quá tìm hiểu về những lễ hội truyền thống, xem như là đi để mở rộng tầm mắt vậy.



"Vậy thì anh đứng đây chờ em, chúng ta đi luôn bây giờ, mùa này ở đó đông lắm nên đi sớm thì vẫn hơn."



"Sao?Đi luôn bây giờ ấy ạ?Em...em đi sắp xếp đồ đạc liền đây...Anh đừng đứng ở đây, trời hôm nay cũng khá lạnh, đứng đây không tốt cho sức khỏe đâu.Anh mau vào nhà đi, để em đi pha trà một lát là xong ngay."



"Khônng cần đâu, em cứ để anh ngồi ở phòng khách là được"



Hoshiko cười cười, lại bắt đầu để ý chung quanh, cuối cùng nhìn lại cánh cửa nhà bên, thấy khe cửa tưởng chừng như đóng kín nay lại hở ra một khe nhỏ, đủ cho một tia nắng nhẹ lọt vào, chiếu qua ánh mắt long lanh ở phía sau...Con bé nhìn về phía này không hề chợp mắt tẹo nào, thỉnh thoảng nheo nheo đôi chút đầy nghi ngờ...Haizz lần này thì quả thực cô tiêu rồi, chỉ e là ngày hôm sau, tin tức cô đứ "bạn trai" về nhà sẽ lan đầy khắp cả khu chung cư mất thôi, lúc đó thì phải mệt rồi đây...Rối bất chợt Hoshiko sực nhận ra mình đã đứng như phỗng ở trước cửa nhà gần 10 phút, mà anh Dekisugi vẫn còn ở ngày đây, cô giật mình một cái, vội vội vàng vàng lục lọi thẻ từ trong túi quần, tra vào khe cửa. Cánh cửa khẽ kêu lên 1 tiếng rồi mở ra.



"Nhà em hơi bề bộn một tí, anh thông cảm nhé"- Hoshiko thở dài nhìn đống lộn xộn ở phòng khách, thật chỉ muốn đập đầu vào tường, định bụng hôm nay sẽ dọn dẹp sạch sẽ một tí, bây giờ anh lại bất ngờ đến đây. Cô đi vào xếp lại gối trên ghế bành, xếp gọn chăn mền vươn vãi trên mặt đất, rồi chạy vào trong phòng xếp gọn đồ đạt, để lại một mình Dekisugi ở ngoài phòng khách. Anh chỉ khẽ mỉm cười, có lẽ là một cách kín đáo,nhìn cô gái nhỏ không ngừng chạy qua chạy lại trước mặt, cô luôn hay xấu hổ, nhưng điều đó không hề làm anh cảm thấy khó chịu một chút nào cả, giống như bây giờ, lại có cảm giác ấm áp kỳ lạ, giống như một gia đình nhỏ nào đó, giống như những ngày anh còn bé. Dekisugi lại âm thầm quan sát căn hộ này của cô, tuy có một chút bề bộn nhưng vẫn rất đẹp, trên bàn còn có rất nhiều bức tranh vẽ khác nhau...có lẽ cô là một người yêu thích nghệ thuật...ở cô còn quá nhiều thứ mà anh không hề biết đến, đợi khi được chính thức ở bên cạnh cô, nhất định anh sẽ tìm hiểu thật rõ...



"Em xong rồi"- Cô ngay lập tức trở lại với một chiếc vali khá to, bộ quần áo thể thao đã được thay bằng chiếc váy dài mềm mại trắng nhẹ nhàng, vai khoác nhẹ chiếc áo len mỏng hống nhạt, tất cả đều làm nổi bật làn da trắng của cô, trong như một tinh linh tuyết nhỏ. Mái tóc dài cột đơn giản đã được búi lên bằng cây trâm ngọc làm lộ ra gáy nõn nà, và hơn hết cô đang mỉm cười, một cách đầy ngại ngùng.



"Trông em kỳ lắm à?"



"Không, không đâu, em rất đẹp"- Dekisugi nói, và anh có cảm giác mình đã bị cuốn theo cô từ lúc nào mà không hề muốn dứt bỏ.




"Hình như tớ vừa thoáng thấy Hoshiko và Dekisugi...nhưng mà hai người học đi đâu mất rồi..."



"Chắc cậu lầm rồi đó..."



"Chắc thế..."- Tomi nhún nhún vai, theo đám người rời đi.



Hai người cuối cùng cũng tìm được một chỗ khá tốt, ngay cầu cảng, rất yên tĩnh và tươi đẹp. Hoshiko hài lòng, kéo người bên cạnh ngồi xuống, rồi nhận lấy chai nước anh đưa uống một ngụm. Cô ngước mắt nhìn lên phía trên bầu trời, thơ thẩm ngắm những vì sao lung linh, đã lâu trồi mới cảm nhận được những thứ như thế này. Đúng lúc cô đang thả hồn trong gió, thì nghe một giọng nói, kéo cô trở lại...



"Em có nghe về truyền thuyết Tanabata chưa, Hoshiko?"



"Có chứ, ai mà không biết...Có phải là một nàng tiên dệt vải yêu một chàng chăn trâu đúng không?"



"Thế em có biết, chúng ta cùng ngồi ngắm sao như thế này có ý nghĩa gì không?"



"Ý nghĩa gì?"



Đúng lúc đó, Dekisugi chợt xoay người, và cô rơi trọn vào cái ôm ấm áp...cô nghe rõ tiếng anh thì thầm bên tai...



"Không lẽ sau bao nhiêu điều như vậy, em còn không nhận ra hay sao?Nhưng nếu bây giờ anh không làm, anh sẽ không còn là một người đàn ông nữa..."



Nói rồi, Dekisugi nâng mặt của cô lên, hạ đôi môi của anh xuống che lấy môi cô...dịu dàng như nước, nhưng ẩn chứa sự mãnh liệt của lửa đủ làm cho người ta tan chảy. Hoshiko lúc đầu có hơi ngại, nên cô muốn đẩy anh ra, nhưng tay kia của anh đã nắm lấy eo của cô, không cho thoát khỏi. Cô chỉ có thể để yên chịu trận, dưới sự dìu dắt của anh, cuối cùng cô thuận theo, cảm giác e thẹn ban đầu đều không còn nữa..., vòng tay qua cổ anh,hòa theo hơi thở mát lạnh của anh...Ngoài kia, có tiếng rộn rã vang lên, pháo hoa hình như đã xuất hiện làm bừng sáng cả một góc trời,sao Ngưu Lang, Chức Nữ dường như huyền ảo hơn,nhưng hai người phía dưới không ai quan tâm nữa...vì họ đã tìm được hạnh phúc cho mình trong đêm lãng mạn...