[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 69 : Tìm kiếm

Ngày đăng: 06:58 19/04/20


Ngu Đạt triệu hồi ra là một con ấu long của loại thanh đồng long.



Cái tọa kỵ hình rồng này vẫn là lần đầu tiên Ngu Đạt triệu hồi ra, sua khi trò chơi hiện đại hóa đã sát nhập cùng rất nhiều đồ vật của thế giới này. Tỷ như kim tệ liền trực tiếp biến thành Gold Galleon. Mà thế giới này là tồn tại loại sinh vật là rồng, cứ việc có vài chỗ bất đồng, nhưng nhan sắc cùng hình thể, vẫn là kiểu dáng mà Ngu Đạt quen thuộc.



“Ngao ” ấu long mở ra cánh một chút, ngưỡng cổ kêu một tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn khép lại cánh ngồi chồm hổm trên mặt đất.



Đây bất quá là một động tác đặt ra từ sẵn, lại làm cho Snape như lâm đại địch.



“Severus?” Ngu Đạt rất có điểm xấu hổ, cậu căn bản sẽ không nghĩ đến hành vi hiến vật quý lại làm cho người trong lòng cảnh giác như vậy.



Snape ánh mắt không tốt nhìn Ngu Đạt, thực nhanh một trận áp suất thấp bao phủ giữa hai người.



Hắn cơ hồ nói qua kẽ răng: “Đây là cái cậu gọi là phương tiện giao thông!”



Ngu Đạt cố nén xúc động nổi lên khi nghe giọng nói của Snape, cậu cúi đầu hướng về phía Snape lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: “Đúng vậy, đây là một đầu ấu long, đừng nhìn nó tựa hồ thực dọa người nhưng là đây bất quá là một cái ma pháp tạo vật mà thôi, giống như là sủng vật của em, ngài đã từng tại Black nhà cũ gặp qua, linh miêu ma sủng.”



Snape chậm rãi buông xuống đũa phép, kéo dài âm điệu nói: “Nói như vậy, cái này cũng chỉ là một loại đạo cụ ma pháp ở trong thế giới của cấc cậu?”



“Đúng vậy.” Ngu Đạt gật gật đầu.



Snape có chút tiếc nuối nhìn nhìn con ấu long sống động chân thật không khác gì một con rồng sống trước mắt.



“Lên đây đi.” Ngu Đạt giả vờ trấn định vươn tay.



Snape nhìn nhìn cậu, cho mình một cái thần chú khinh thân, nhảy nhảy lên sống lưng của con rồng.



Ngu Đạt mất mát thu hồi tay, nhưng là thực nhanh tâm tình của cậu lại trở lên tốt đẹp, bởi vì chỉ có một chỗ ngồi, Snape không thể không ngồi ở phía sau cậu.



“Chúng ta muốn đi theo hướng nào?” Ngu Đạt thanh âm khoái trá hỏi.



Phía sau cậu, ánh mắt đen nhánh của Snape nhìn chằm chằm sau ót của cậu, vươn tay ra trước người cậu chỉ một phương hướng.



“Ngồi vững vàng.” Ngu Đạt không ngu ngốc tìm đường chết yêu cầu đối phương ôm thắt lưng của cậu, ngược lại chính là nhắc nhở một câu liền kéo dây cương, làm con rồng bay lên.
“Không đủ, ngày mai lại tìm.” Snape ngẩng đầu hoạt động cổ một chút, quay đầu đối Ngu Đạt nói: “Hôm nay nghỉ ngơi, ánh sáng quá mờ.”



Snape ở trên bản đồ làm dấu hiệu ở những địa phương đã đi qua liền cùng Ngu Đạt tìm một gò đất gần nguồn nước để xây dượng cơ sở tạm thời.



Kia thật là xây dựng cơ sở tạm thời, khi Snape xuất ra một cái lều trại, Ngu Đạt còn thực kinh ngạc.



Cậu còn tưởng rằng muốn ăn ngủ ngoài trời, không nghĩ tới Snape thế nhưng còn mang theo lều trại.



Snape cười nhạo nhìn thoáng qua Ngu Đạt đang biểu hiện như người nhà quê: “Thế giới kia của các cậu ngay cả một cái lều trại ma pháp cũng không có sao?”



“Có phổ thông lều trại.” Ngu Đạt tò mò nhìn Snape đem lều trại đặt ở trên mặt đất, quơ quơ đũa phép, lều trại liền tự động mở ra.



Snape dẫn đầu cúi đầu đi vào trong lều, Ngu Đạt cũng theo sau.



Không gian bên trong so với nhìn từ bên ngoài thì lớn hơn rất nhiều, có giường, bàn ghế đơn giản. Tuy rằng cũng không tính xa hoa, những là ở điều kiện lữ hành bên ngoài đã là rất đầy đủ rồi.



Ngu Đạt nhìn bên trong lều trại chỉ có một chiếc giường, yết hầu không khỏi nuối một cái.



Cậu hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: “Chỉ có một cái giường, buổi tối ngủ như thế nào?”



Snape nhìn cậu một cái, vươn tay cầm lấy một cái chén trên bàn, trực tiếp bắt nó biến thành giường.



Ngu Đạt nhìn một màn này, âm thầm tiếc hận một chút.



“Hiện tại có hai cái giường.” Snape bình tĩnh nói, “Cậu mang theo thảm sao?”



“Mang theo.” Ngu Đạt từ trong ba lô trò chơi của mình lấy ra một cái gối đầu lông chim cùng một cái thảm lông. Tuy rằng cậu không biết Snape có lều trại nhưng là để chuẩn bị cho ăn ngủ, cậu vẫn mang theo chăn màn gối đệm để đi ngủ.



“Thực tốt.” Snape gật đầu.



REVIEW 70