[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 98 : Chuyện không thể che giấu

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


Trận đấu trên sân diễn ra kịch liệt, tâm tư Ogihara lại không có cách nào đặt vào trận đấu trước mắt được, không biết rốt cuộc sự tình sẽ phát triển theo hướng nào. Sự khác thường của cơ thể làm cậu bất an, cậu muốn thoả thích đánh tennis, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể dừng lại. Giải toàn quốc... Rốt cuộc sau giải toàn quốc sẽ là cái gì nghênh đón cậu tiếp theo, rốt cuộc việc cậu phát sốt và hôn mê có ý nghĩa gì. Nhìn người đang đứng thẳng phía trước, ánh mắt Ogihara dừng ở bờ vai của anh. Tay phải của Tezuka rất lợi hại, anh cũng đã đồng ý với cậu sẽ dùng tay phải. Sinh ra là người có ý thức trách nhiệm lớn hơn bất kì ai khác, anh nhất định sẽ vì Seigaku, vì trận đấu mà vứt bỏ tất cả, kể cả cuộc đời tennis của anh.



Fuji nhìn Ogihara đội mũ của Echizen, từ lúc trận đấu bắt đầu đến bây giờ cậu vẫn chỉ ngồi phía sau. Đi lên trên, Fuji ngồi xuống bên cạnh Ogihara. “Itsuki-chan, đang lo lắng cho Momoshiro và Kikumaru sao?” Trận đầu đánh đôi, Seigaku bị rơi vào hoàn cảnh xấu nhưng Fuji lại không hề khẩn trương.



“Không phải, Momo senpai và Kikumaru senpai giờ còn đang cọ xát, chờ họ tìm được cảm giác thì tốt rồi.” Tuy rằng mong hai trường đều có thể thắng nhưng Ogihara vẫn thiên về Seigaku hơn, dù sao bây giờ cậu cũng là học sinh của Seigaku.



“Vậy Itsuki-chan đang lo lắng cho Tezuka à?” Fuji hiểu rõ hỏi.



Ogihara cũng không thấy lạ khi Fuji hỏi như vậy, gật đầu, “Vâng, tôi lo lắng cho vai đội trưởng, tuy rằng anh ấy đã đồng ý sẽ dùng tay phải.” Cậu từng đánh với Atobe nên cậu biết lực đánh của Atobe lớn đến thế nào, bây giờ có lẽ còn lớn hơn nữa. Trong giai đoạn cậu tự mình giúp Tezuka tập luyện cậu cũng đã giúp anh tìm được cách hóa giải lực mạnh, nhưng cậu vẫn lo lắng, tốt nhất Tezuka vẫn không nên dùng tay trái.



“Itsuki-chan, Tezuka nếu đã đồng ý với cậu thì sẽ không đổi ý đâu, đừng lo.” Nhìn gương mặt Ogihara thoáng nhăn lại, Fuji dùng nụ cười ẩn giấu đầy yêu thương nói với cậu.



Lúc này một người đi tới, đứng phía sau Ogihara. “Ogihara.” Sanada nhìn kỹ Ogihara.



“A, Sanada.” Ogihara đứng lên, “Các anh đến xem trận đấu sao?” Không ngờ lại gặp Sanada ở đây, nhìn ra phía sau hắn thì thấy tuyển thủ chính thức của Rikkaidai đều đến, Kirihara và Marui còn vẫy tay với cậu, Ogihara cũng cười chào họ.



“Hôm đó thực sự tôi rất áy náy.” Đôi mắt thâm trầm của Sanada nhìn chằm chằm thân hình đã gầy đi rất nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt của Ogihara.



“A, hôm đó... Không có việc gì đâu, khi tôi tháo Power Ankle ra thì sẽ như vậy, không liên quan tới Sanada đâu.” Ogihara vừa nghe thì vội vàng xua tay nói, “Ngủ một giấc là ổn rồi.”



Sanada nhìn gương mặt tái nhợt dưới mũ của Ogihara, đưa cái túi trên tay cho Ogihara, “Nghe Seiichi nói cậu không thể ăn hải sản, đây là bánh nhân thịt bò mẹ tôi làm.”



“Cảm ơn.” Ogihara có chút thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy. Trong ấn tượng của cậu Sanada so với Tezuka còn nghiêm túc băng lãnh hơn, vậy mà lại tặng cậu đồ ăn, điều này làm cho cậu rất ngoài ý muốn.



“Xin hãy tự chăm sóc chính mình.” Sanada nói một câu rồi xoay người đi, để lại Ogihara nhất thời cảm thấy mờ mịt. Chờ đến khi cậu phản ứng lại, cậu liền tặng cho người ngồi phía bên kia một nụ cười cảm kích. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Sanada giống Tezuka, cũng là một người ngoài lạnh trong nóng mà.
“Đồ ăn Trung Quốc...” Ogihara “Hắc hắc” cười, “Keigo, hình như anh còn thiếu tôi một bữa ăn đó.”



“Hử? Cậu nghĩ bổn đại gia lại thiếu nợ người sao?” Atobe nói theo Ogihara, “Chừng nào cậu muốn ăn thì gọi điện thoại cho tôi.”



“Được, tôi nhớ đó, nhất định phải bắt anh mời, Keigo phải dẫn tôi đến nhà hàng Trung Quốc ngon nhất Tokyo đó.”



“Hừ, chuyện đó thì có gì khó.”



Ogihara hơi nhích người định đứng lên thì lại bị Atobe giữ chặt. “Không muốn xem thì đừng xem, một lát nữa rồi đến.” Một lần nữa xoay Ogihara lại, Atobe muốn cứ như vậy mà ôm cậu một lúc.



“Keigo, anh thế nhưng là đội trưởng đó.” Nghĩ đến đội trưởng nhà mình, Ogihara cảm thán, thực sự là hai người tính cách khác xa.



“Có giám sát rồi, tôi có ở đó hay không cũng không sao.” Thấy sắc mặt Ogihara thật không tốt, Atobe đơn giản nhắm mắt lại, “Giờ bổn đại gia muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.”



“A, ở đây thật mát mẻ.” Ogihara cũng không kiên trì nữa, dựa vào người Atobe cảm nhận cơn gió mát trong rừng.



“Keigo, đừng nói cho người khác được không?”



“.... Ừ....”



“Tôi sẽ khỏe.”



“Đương nhiên... Cậu nhất định sẽ khỏe.”