[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 104 : Hỗn loạn
Ngày đăng: 13:53 19/04/20
Tuy rằng không cần tham gia luyện tập nhưng Ogihara vẫn dậy đúng giờ. Ngồi dậy từ giữa hai anh trai, Ogihara vọt đi tắm rửa rồi chuẩn bị làm bữa sáng. Đi từ phòng tắm ra, thấy các anh đều đã ngồi dậy.
“Baby, hôm nay muốn đến trường học sao?” Anthony rất bình tĩnh nhìn em trai.
“Vâng.” Bắt đầu làm bữa sáng, Ogihara không phát hiện các anh trai có gì khác thường, “Hôm nay chắc là tập luyện bình thường rồi, hôm qua Tezuka bị thương, em gọi điện thoại cho chú út nhờ chú ấy giúp em liên hệ với một bệnh viện trị liệu ở Đức, buổi sáng em ở nhà chờ điện thoại, buổi chiều đi học. Anh, ngày mai em muốn cùng Tezuka đến Hakone tắm suối nước nóng, được không?”
“Hakone?” Hall nhíu nhíu mày, “Sao tự nhiên lại muốn đi Hakone tắm suối nước nóng? Em và Tezuka đi hai người?”
“Vâng, vốn là sau khi giải Kanto kết thúc em và Seiichi bọn họ cùng đi Hakone, nhưng mà khi đó Tezuka chắc đã đi rồi. Mấy ngày nay không có việc gì, Tezuka lại không phải tham gia huấn luyện nên em nghĩ ngày mai cùng anh ấy đi Hakone, chắc là trước giải toàn quốc bọn em đều không gặp nhau được.” Nghĩ đến Tezuka, Ogihara chà xát lòng bàn tay.
“Chuẩn bị đi mấy ngày?” Hall hỏi, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
“Một ngày đêm, ngày mai đi, ngày kia sẽ trở lại.” Bưng bữa sáng lên bàn, Ogihara chờ ý kiến của các anh.
“Đi đi, ” Anthony lên tiếng, “Đại ca đặt phòng cho hai người, ngày mai đại ca cho người đưa hai đứa đến Hakone, sáng sớm ngày kia phái người đến đón hai đứa, nhưng không được tắm lâu lắm đâu, buổi tối... em bảo Tezuka gọi điện thoại cho anh.” Quyết định của Anthony làm Ogihara thật vui vẻ, nhưng lại khiến Hall khó hiểu.
Lấy số điện thoại của Tezuka, Anthony lên lầu, Hall cũng theo đi, Ogihara ăn bữa sáng xong thì lại cảm thấy thêm vài phần chờ mong với hành trình tới Hakone ngày mai, lại có vài phần muốn lui bước.
Nhìn bản fax chú út gửi tới, Ogihara thay quần áo đi học, cậu đi rồi, nụ cười trên mặt Anthony và Hall tất cả đều không thấy nữa.
“Anthony, chúng ta không hỏi Baby sao?” Hall lo lắng hỏi, vì sao đêm qua em trai lại nói ra câu đó, rốt cuộc là có ý gì.
“Hall, tình huống hiện tại của Baby rất không ổn, anh không tin thực sự có thiên sứ, tình huống của Baby thì chúng ta lại không có cách nào giải thích, nhất là bức tranh kia...” Anthony có vẻ phiền não, “Bây giờ chúng ta có thể khẳng định rằng bức tranh và Baby có quan hệ, nếu như đúng như Baby nói em ấy từng chết một lần...” Anthony nói không nổi nữa, “Hall, bây giờ anh không muốn biết rốt cuộc Baby là ai, anh chỉ muốn xác định em ấy liệu có rời bỏ chúng ta hay không.” Loại chuyện tình không cách nào nắm giữ được này làm Anthony càng ngày càng không thể tỏ ra bình tĩnh bình thường trước mặt em trai.
“Nếu biết tình huống của Baby vì sao còn đồng ý em ấy và Tezuka đi ra ngoài? Anh nên biết Baby buổi tối...” Nghĩ đến em trai có thể sẽ toàn thân trần trụi xuất trước mặt người khác, Hall liền có xung động muốn giết người.
“Cho nên anh mới gọi điện thoại cho Tezuka.” Anthony tự nhiên rõ ràng suy nghĩ của Hall, “Chúng ta không thể hạn chế hoạt động của Baby, như vậy sẽ làm em ấy càng thêm khổ sở. Bây giờ bệnh viện không tìm ra rốt cuộc em ấy có vấn đề gì, chúng ta cũng chỉ có thể làm em ấy tin tưởng rằng mình rất khỏe mạnh. Nếu như hành động của chúng ta lại cũng làm Baby cho rằng em ấy sinh bệnh rồi, với em ấy mà nói cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa...” Giọng Anthony mềm xuống, mang theo đau đớn, “Anh đã quyết định rồi, trước khi Baby khỏe lại sẽ không cự tuyệt bất kì yêu cầu gì của em ấy, em ấy muốn làm cái gì anh sẽ để em ấy làm cái đó.”
“Itsuki-chan...” Tezuka làm cho Ogihara nhìn mình, “Rất nhiều việc chúng ta đều không thể nắm trong tay, nhưng đối với chuyện tôi có thể làm, tôi sẽ không buông tay, không đến thời khắc cuối cùng tuyệt không dễ dàng buông tha. Itsuki-chan, em muốn bại bởi chính mình sao?”
Ogihara ngửi mùi cỏ xanh nhàn nhạt trên người Tezuka, cậu rất hỗn loạn, hỗn loạn chưa từng có. “Không biết, tôi không biết, Tezuka, vì sao, các anh là những người bạn quan trọng nhất của tôi, trong lòng tôi... các anh là hoàng tử...” Là những hoàng tử ở rất xa không thể chạm tới, nếu như không phải cậu xông vào thế giới này... “Tezuka, cho tới bây giờ tôi không hề nghĩ tới việc này... Tôi chỉ muốn đánh tennis, ở bên người thân và bạn bè... Tôi...” Cậu không chỉ là bạn tốt với các hoàng tử trong truyện tranh, hôm nay... Ogihara cắn đầu lưỡi một chút, mong muốn tất cả mọi thứ này đều là mình đang nằm mơ.
Tezuka biết anh quá nóng lòng, thế nhưng nếu đi Đức, sớm nhất thì trước giải toàn quốc anh mới có thể trở về, trong lúc đó có lẽ sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, có lẽ là những chuyện mà anh không thể thừa nhận nổi.
“Itsuki-chan... Hôm sinh nhật em đã uống say.”
“Ừ.”
Ogihara buông xuống suy nghĩ, không hiểu sao tự nhiên Tezuka lại nói chuyện này.
“Ngày đó... Em hôn tôi...” Ogihara như bị điện giật mà trợn to hai mắt, sau đó khi Tezuka nói tiếp, hỗn loạn lúc trước biến mất, biến thành khiếp sợ.
“Hôn Yukimura.”
“!!”
“Fuji.”
“!!!”
“Cả Echizen nữa.”
“!!!!! Không thể nào!!!”