[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 110 : Hẹn hò?!

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


“Yukimura niichan, có đói bụng không nào?” Nghe thấy giọng nói, Yukimura mừng rỡ quay lại nhìn người phía sau, “Itsuki-chan? Hôm nay sao lại đến?” Anh biết mấy ngày nay là giải Kanto, Itsuki-chan hẳn phải bận rộn nhiều việc mới đúng.



“Hai ngày nay được nghỉ ngơi, đã nhiều ngày tôi không tới thăm Seiichi rồi.” Ngồi bên cạnh Yukimura, Ogihara buông giỏ đồ ăn, “Seiichi, chúng ta đi ăn cơm dã ngoại đi.”



“Ăn cơm dã ngoại... Ừ.”



Trong công viên, Ogihara và Yukimura ngồi trên cỏ, trước mặt bày đồ ăn Trung Quốc nhưng làm theo kiểu Tây. Có thể là vì có Ogihara, hôm nay Yukimura ăn uống rất tốt, trái lại Ogihara chỉ ăn vài miếng thịt đã ngừng lại.



“Itsuki-chan, thân thể khó chịu sao? Sao lại ăn ít như vậy?” Yukimura muốn trực tiếp hỏi tình hình sức khỏe Ogihara, nhưng anh biết Ogihara sẽ không nói thật cho mình.



“Không phải, ” Ogihara uống một ngụm trà nói, “Bữa sáng ăn hơi nhiều nên không đói bụng, hơn nữa tôi làm mấy thứ này chủ yếu để cho Seiichi ăn, cho nên Seiichi phải ăn nhiều.” Ogihara cố gắng làm cho khẩu phần của Yukimura trở nên phong phú hơn.



Ăn xong, Ogihara thu dọn lại mọi thứ, cùng với Yukimura nằm dưới bóng cây. “Seiichi... Tezuka đi Đức rồi.” Trong lời nói của Ogihara mang theo vài phần thất lạc.



“Có chuyện gì sao?” Không biết nên Yukimura lập tức vấn, lúc này sao Tezuka lại rời Nhật Bản.



“Seiichi, anh bảo Seigaku có gặp Rikkaidai không?” Cậu rất không muốn nhìn cảnh đó.



“.....” Yukimura ôn nhu vuốt tóc Ogihara, “Itsuki-chan, nếu như sự có một ngày như vậy, cậu hãy ở nhà xem phim, sau khi trận đấu kết thúc chúng ta sẽ cùng đi ăn, coi nó như một trận đấu bình thường thôi.”



Ogihara lắc đầu, “Seiichi, tuy rằng các anh đụng nhau thì trong lòng tôi sẽ thấy khó chịu, nhưng tôi sẽ xem, xem trận đấu của các anh, cổ vũ các anh, tôi chỉ có thể làm như vậy... Seiichi, Tezuka bị thương, cánh tay của anh ấy vốn từng bị thương, trận đấu với Atobe đã làm bờ vai của anh ấy xảy ra vấn đề....”



“Tezuka đến Đức trị thương?”



“Vâng.”



Yukimura hiểu được phần nào sự thất lạc của Ogihara, anh thử hỏi: “Tezuka đi Đức, có phải Itsuki-chan thấy không quen không?” Nghĩ rằng có thể Ogihara đã thích Tezuka, Yukimura dùng nụ cười để che giấu sự hoảng loạn của mình.
“Vậy Itsuki-chan, một giờ nữa gặp ở cửa nhà cậu, a, cứ như vậy, Itsuki-chan phải chờ tôi đó.” Không đợi Ogihara trả lời, Fuji liền cúp điện thoại.



Không hiểu ra sao, Ogihara nhìn chằm chằm điện thoại... Shusuke nói là hẹn hò... Hình như cậu... không hề nghe lầm... Vậy... Ogihara cảm thấy có chút choáng váng.



“Baby?” Hall khoát khoát tay trước mặt em trai giúp cậu hoàn hồn, “Làm sao vậy?”



“A, Shusuke nói một lúc nữa sẽ tới gọi em đi ra ngoài chơi, anh ấy bảo em không nên ăn quá nhiều vào bữa sáng, em thấy rất lạ.” Ogihara tiếp tục uống sữa, thần sắc mờ mịt trên mặt làm Hall không nghi ngờ cậu.



“Vậy Baby ăn ít một chút, chắc cậu ta muốn mời em ăn cái gì đó.”



“Vâng, vậy em không ăn bánh mì nữa.”



40 phút sau, Fuji đến, Ogihara đã chờ ở cửa. Fuji mỉm cười bước tới, kéo tay Ogihara, “Itsuki-chan, đi thôi, chúng ta đi hẹn hò.”



“Shusuke, ” Ogihara muốn rút tay ra, thấy khuôn mặt tươi cười của Fuji thì không dám động đậy nữa, “Cái vụ hẹn hò này...” Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện làm Ogihara không muốn nó tiếp tục nữa.



“Itsuki-chan, ” Nụ cười của Fuji biến mất, trên mặt là sự nghiêm túc khó thấy, trong đôi ngươi xanh thẳm là khuôn mặt của Ogihara, “Tôi thích em.”



“... Tôi thích em...” Lời thú nhận thẳng thắn không hề do dự làm đầu Ogihara “Oanh” một tiếng muốn nổ tung.



“Shu... Shusuke...” Sao cả Shusuke cũng... Nghĩ đến hai người khác, đầu Ogihara đầu bắt đầu thấy đau.



“Cho nên...” Nụ cười trở lại, Fuji kéo Ogihara đi về phía nhà ga, “Tôi muốn hẹn hò với Itsuki-chan.”



“…” Không nói lại được một câu nào, toàn bộ đầu óc Ogihara chỉ nghĩ đến một điều, cậu nên làm gì bây giờ.