[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 117 : Nụ hôn của anh trai

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


Nằm ở trên giường, Ogihara không hề buồn ngủ, các anh đang ở thư phòng bàn việc với daddy, mommy đã đi nghỉ ngơi rồi. Hôm nay hàn huyên với mẹ cả ngày, trọng tâm là về chuyện “Thích” này. Đối với việc hôn môi mấy người kia, phản ứng của mommy là ngoài dự liệu của cậu. Cậu vốn đã cho rằng mẹ sẽ trách cứ mình, dù sao cậu còn nhỏ, dù sao cậu cũng đã hôn môi con trai, lại còn... không chỉ là một người.



“Backy, mommy nghĩ họ cũng không bắt con phải đưa ra câu trả lời ngay đâu. Con đã không biết mình có tình cảm gì với bọn họ, vậy tạm thời coi họ là những người bạn thân nhất đi. Chờ con trưởng thành, chờ con nhận ra ý nghĩa của họ đối với con rồi thì hãy suy nghĩ lại chuyện này. Nhưng mà, mommy cho rằng con không nên có hành động quá thân mật với họ. Nếu như sau này không thể thích họ, hoặc chỉ thích một người trong đó, vậy hành động của con bây giờ sẽ cho họ nhiều hy vọng, sau này cũng sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho họ. Điều này đối với con và họ cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa con quá nhỏ, không nên tiếp xúc quá sớm với những hành động thân mật như vậy.”



Đây là ý kiến mẹ cho cậu, cậu thấy cực kì hợp lý, có lẽ là thái độ của mình đã làm họ hiểu lẩm, mà chính sự thản nhiên của mình cũng làm họ càng ngày càng... lấn tới... Quả nhiên cậu đã sống uổng phí một đời rồi, đến chuyện này cũng không xử lý được... Chỉ là, vì sao mommy không hề kinh ngạc gì về việc mình hôn con trai chứ? Lẽ nào mommy cũng cho rằng sau này cậu cũng sẽ ở bên cạnh một người con trai sao? Nghĩ tới đây, Ogihara bất mãn hừ hai tiếng.



“Ai chọc Baby của chúng ta không vui thế?” Vừa đi vào, Hall chợt nghe thấy tiếng hừ bất mãn của em trai, hiếu kỳ cúi trước mặt câu hỏi.



“Anh!” Hai tay Ogihara vỗ mạnh lên mặt anh trai, “Anh tịch thu vợt tennis của em!”



“Em còn dám nói!” Nghiêm khắc cắn lên cái mũi nhỏ của em trai một cái, Hall sờ lên vết thương trên mặt em trai, “Không chỉ dám lén giấu anh đi thi đấu, còn để mình bị thương. Nếu không có mẹ ngăn cản thì nhị ca đã cho người kia một trận rồi. Dám làm em bị thương.”



“Cũng là lỗi của anh!” Ogihara cắn ngược trở lại, “Tezuka không ở nhà, rất nhiều người đều cho rằng Seigaku sẽ thất bại, em sợ làm mọi người nổi giận. Nếu như em nói với các anh em muốn tham gia trận đấu, chắc chắn các anh sẽ không đồng ý.” Không phải Ogihara không thấy gió bão đã tụ đầy trong mắt anh trai những vẫn không sợ chết đổ lỗi cho người khác.



“Hử?! Là lỗi của anh?” Hall đưa tay đặt ở bên thắt lưng em trai, không có ý tốt cúi đầu.



“Đúng, là lỗi của anh!” Không chỉ mạnh miệng, còn vò loạn mái tóc đầy nam tính của anh trai, biểu hiện ra là “anh làm em không có cách nào hết”.




“Rốt cuộc là ai bán đứng mình chứ.” Ogihara tức giận bất bình không cam lòng chụp ảnh rồi gửi Tezuka, không lâu sau khi đối phương nhận được thì trong điện thoại liền vang lên giọng nói lạnh đi cả mười độ, “Itsuki-chan, khi tôi đi em đã đáp ứng tôi thế nào?” Ogihara cảm thấy có khí lạnh truyền trong điện thoại ra.



“Tezuka... bên Đức thế nào? Hoàn cảnh có tốt không? Khi nào có thời gian tôi sẽ đi thăm anh, anh bắt đầu luyện tập phục hồi rồi sao?” Ogihara nỗ lực chuyển trọng tâm câu chuyện, nghe đối phương không trả lời thì khẽ khàng nói, “Tezuka, bọn họ nghĩ anh đi thì nhất định Seigaku sẽ thất bại... Tôi muốn để bọn họ biết, cho dù anh ở đâu thì cũng luôn bên cạnh Seigaku, Seigaku sẽ thắng.”



“Itsuki-chan...” Điện thoại vang lên tiếng thở thật dài, tiếp theo là một trận trầm mặc, ngay khi Ogihara tưởng rằng Tezuka còn định dạy bảo cậu thì trong điện thoại truyền ra một câu, “Tôi rất nhớ em.” Mặt Ogihara không chịu thua kém liền nóng lên.



“A... Chuyện này... Anh hãy trị liệu thật tốt, tranh thủ có thể sớm trở về một chút, tất cả mọi người rất nhớ anh.” Ogihara tuyệt không thể ứng phó được với lời nói trực tiếp như vậy.



“Tôi biết mà.” Người ở đầu dây bên kia vẫn luôn kiên định như vậy.



Hai người lại hàn huyên một lúc rồi Ogihara mới cúp điện thoại. Sờ sờ mặt, bất mãn nhìn điện thoại ── cậu yếu ớt đến vậy sao ── cửa sổ sát đất chiếu ra gương mặt một người mà chỉ qua mấy tháng đã có thay đổi rất lớn. Gương mặt vốn rất giống mẹ dần dần trở nên không biết giống ai nữa, nhìn qua thì vẫn là cậu, nhưng nhìn kĩ thì có thể nhận ra dáng vẻ của cậu có sự thay đổi, giống... một bức tranh. Không thể nói rõ là vì sao, Ogihara luôn nhớ tới bức tranh đó, cậu nghĩ mình đã quên cái gì, nhưng nghĩ mấy ngày cũng không ra.



“Rốt cuộc là cái gì chứ?” Nhìn ngoài cửa sổ, Ogihara tự hỏi, trong mộng... hình như cậu thấy một biển hoa thật lớn... Hoa màu trắng, có viền vàng... đầy khắp núi đồi...



Trước mắt đột nhiên tối sầm, ngay khi Ogihara hoảng hốt thì lại khôi phục bình thường, vỗ vỗ lên đôi mắt, cảm thấy chính mình bên trong thủy tinh có chút trong suốt...