[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 123 : Hoa hạc vọng lan đen

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


Cuối cùng cũng tới ngày Seigaku và Rikkaidai quyết chiến, Ogihara đi bệnh viện từ sớm, cậu mua một bó hoa hạc vọng lan lớn mang đến phòng bệnh của Yukimura, hạc vọng lan ── tượng trưng cho ước vọng.



“Itsuki-chan, thực sự không đi sao? Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”



Trong phòng bệnh, Yukimura rất vui vì Ogihara có thể ở bên anh trước khi phẫu thuật, nhưng anh lại mâu thuẫn vì không muốn Ogihara phải tiếc nuối chuyện gì.



“Không đi không đi.” Ogihara phất tay, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, “Trận đấu hôm nay tôi trốn còn không kịp, sao lại đi xem được.”



“Itsuki-chan, ” Yukimura kéo Ogihara đến bên cạnh, thần thái sung sướng mà nói nhẹ nhàng, “Hôm nay em có thể ở bên tôi, tôi cực kì vui vẻ. Kỳ thực, tôi cũng không hy vọng Itsuki-chan đi đâu.”



“A, Seiichi thật gian... Cố ý thử tôi.” Ogihara đong đưa ngón tay, “Không thể, không thể nha.”



Yukimura bị vẻ dí dỏm của Ogihara chọc cười, những bất an khi sắp đối mặt với cuộc phẫu thuật cũng phảng phất không thấy nữa. “Itsuki-chan, tôi có thể nhận quà của mình trước không? Cuộc phẫu thuật hôm nay nhất định sẽ thành công.”



“Đương nhiên có thể.” Ogihara nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn lên khóe miệng Yukimura.



Liếm liếm khóe miệng, trong mắt Yukimura xẹt qua tính toán, “Itsuki-chan, hôm nay tôi phẫu thuật, có phải là nên được thêm một phần quà nữa không nhỉ?”



“Seiichi muốn cái gì?” Ogihara hào phóng hỏi.



“Kiss, một cái kiss thực sự.” Yukimura chỉ chỉ lên môi mình, trong chốc lát Ogihara quay mặt đi.



“Không thể sao?” Yukimura không lộ ra thất vọng, nhưng ánh mắt của anh làm Ogihara không thể cự tuyệt.




Kirihara vội vàng quay đầu nhìn Ogihara, nhưng phát hiện trên ghế không còn ai nữa. “Ogihara?!” Hắn hét một tiếng, những người khác cũng quay đầu lại nhìn, đâu còn bóng dáng Ogihara nữa.



Trên sân thi đấu, sau khi kết thúc lễ trao giải, Sanada vươn tay với Echizen, “Tuy rằng thực lực của cậu còn kém Ogihara nhiều lắm, nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ vượt qua cậu ấy, trận đấu hôm nay thực sự rất được.”



Ryoma bắt tay hắn, nói: “Chúng ta đi bệnh viện đi, Yukimura còn đang mổ đó.”



“Xe đã chuẩn bị tốt rồi, các cậu nhanh một chút.” Ngoài sân, Atobe hét lên, Sanada lộ ra mỉm cười, nhìn mọi người bên Seigaku, bước nhanh tới chỗ Atobe, những người khác cũng đi theo.



“Hi vọng là còn kịp.” Fuji chạy lên, tâm đã bay đến bệnh viện, bay đến nơi có Ogihara.



Trên đường cái, tiếng nhạc, tiếng xe cộ rộn ràng nhốn nháo làm Ogihara không phân biệt được phương hướng. Cậu chạy, đột nhiên không biết phải đối mặt với Yukimura thế nào. Cậu nhu nhược bỏ chạy, thế nhưng cậu đã quên thân thể của mình, đã quên, cậu không thể tùy tiện chạy loạn.



Cậu biết mình đang đứng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, nhưng cậu không dám bước tiếp, phảng phất như toàn bộ thành phố đều bị bóng tối bao phủ, chỉ còn lại âm thanh. Có người đụng ngã cậu, Ogihara ngồi dưới đất cẩn thận vuốt bốn phía, thì ra, mù sẽ làm người ta cảm thấy cô độc và khủng hoảng như vậy, giống như bước vào một cái động tối đen, không thể nhìn thấy gì phía trước.



Một bài hát quen thuộc vang lên, khi Ogihara nghe thấy “Ác ma” thì cậu hoảng sợ kéo mũ che giấu mình đi. MV lại được công bố đúng ngày này, thật quá không đúng lúc mà. Có người đỡ cậu dậy, Ogihara nói tiếng cảm ơn, mà người nâng cậu lại ôm cậu lên. Ogihara sợ hãi, cậu không nhìn thấy đối phương, cậu không biết mình bị ai ôm lên.



“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy, anh có thể buông tôi ra không? Một lúc nữa bạn của tôi sẽ đến đón tôi.” Ogihara khẩn trương hỏi, đã chuẩn bị định kêu cứu.



Người ôm cậu không nói gì, chỉ là càng chạy càng nhanh, khi Ogihara quyết định kêu cứu thì nghe thấy âm thanh sắp khóc của đối phương: “Ogihara, vì sao cậu lại không nhìn thấy?!”



Không ngờ lại là Kirihara.