[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 129 : Hoa tiên tử

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


“Seiichi, anh đã xuất viện rồi sao, thật đáng tiếc tôi lại không ở đó.”



“Itsuki-chan còn có thể về Nhật Bản không?”



“Đương nhiên... Tôi còn muốn xem trận đấu của Seiichi mà.”



Hành trình tới Đức vì tình huống thân thể của mình mà bị hủy bỏ, Ogihara uể oải đến không nói nên lời. Vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Tezuka thì lại nhận được điện thoại của Yukimura, khiến cho Ogihara đang thất vọng trở nên vui vẻ hơn một chút.



“Seiichi, Tezuka nói ngày mai anh ấy phải về Nhật Bản. Huấn luyện viên Ryuzaki bị bệnh, anh ấy phải đi về thay mặt huấn luyện viên chủ trì việc lựa chọn cầu thủ cho đội tuyển thiếu niên quốc gia.”



“Vậy thì tốt, bờ vai của cậu ta khôi phục thế nào?”



“Nghe nói tốt hơn rất nhiều, trước giải toàn quốc hẳn là đã bình phục.”



Nghe thấy tinh thần Ogihara cũng không tệ lắm, ở bên Nhật Bản xa xôi, Yukimura mở máy tính, “Itsuki-chan, tôi muốn nhìn em một chút, có thể không?” Rồi anh nghe thấy người ở đầu dây điện thoại bên kia hì hì cười, nói, “Sao Seiichi lại biết tôi đang online vậy?”



“Bởi vì tôi có thể cảm giác được.” Yukimura kết nối vào mạng, nói nickname của mình cho Ogihara, qua mười phút thì nhận được lời mời của Ogihara.



Khi gương mặt Ogihara xuất hiện trên màn hình thì ngực Yukimura nhảy lên một chút, thì ra nhớ nhung lại cường liệt đến thế. “Itsuki-chan, tôi rất nhớ em.”



“Tôi cũng rất nhớ Seiichi...” Người vừa có cảm giác rất xa xôi giờ lại ở ngay trước mắt, Ogihara có vẻ rất vui vẻ, “Seiichi, hai chúng ta bây giờ là đồng bệnh tương liên nha. Ryoma bọn họ đi tham gia thi đấu lựa chọn đội tuyển quốc gia, người của Rikkaidai chắc cũng đi hết rồi nhỉ, chỉ còn lại hai chúng ta cô đơn.”



“Vậy cũng đâu có sao, tôi có thể nói chuyện phiếm với Itsuki-chan, như bây giờ này.”



Ogihara nhìn qua cameras thấy phía sau Yukimura ló ra một cái giường đơn, cậu hỏi: “Đây là phòng của Seiichi à?” Ở đầu giường chính là ảnh chụp của cậu.
“A!” Ogihara lại càng hoảng sợ, thân thể ngửa về phía sau, rồi cậu nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cha, “Baby! Mắt con làm sao vậy?!”



Xong... Cậu lại phải chịu đòn rồi...



Ogihara không nhìn thấy, nhưng cậu cảm nhận rất rõ ràng lửa giận tràn đầy của phụ huynh. Ngồi bên cạnh mẹ mình, Ogihara ôm lấy người mẹ đang thương tâm nói: “Mommy, con sẽ nhìn thấy ngay thôi, mẹ đừng khóc... lát nữa daddy và các anh nhất định sẽ đánh mông con, mommy phải cứu con đó.”



“Baby, nói, còn giấu anh chuyện gì nữa?” Anthony gấp đến độ muốn hung hăng vùi em trai vào lòng mình, như vậy em trai mới có thể an toàn.



“Hết rồi... Hơn nữa cái này sẽ tốt nhanh thôi, không phải chuyện gì lớn đâu.” Cảm giác được ánh sáng đã đi vào trong mắt, Ogihara dùng sức chớp mắt, khi cậu thấy sắc mặt không tốt của mấy người, cậu trốn ra phía sau mẹ mình, thương cảm hề hề nói, “Anh, anh coi giờ em đã thấy rồi này... Mắt em chắc là thỉnh thoảng mất điện một tí... Các anh đừng nên giận.”



“Backy, con nói cho mommy, ngoài việc thỉnh thoảng không nhìn thấy thì có chỗ nào khó chịu? Không được gạt mommy, nếu không mommy cũng sẽ giận con đó.” Fujika không đành lòng trách cứ con trai, nhưng sự khủng hoảng vì có thể mất con làm nàng kiên quyết nói.



“Còn có luôn luôn cảm giác thấy khát, muốn uống nước, uống bao nhiêu cũng thấy thiếu... Còn có...” Ogihara cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Uống rất nhiều rất nhiều nước... nhưng cũng không muốn đi WC... Đại tiểu tiện hầu như đã không cần, thế nhưng không có... cảm giác khó chịu.” Nói những điều này, rất mất mặt mà.



“Đến bệnh viện.” Anthony ôm lấy em trai định đi, “Cho Baby kiểm tra một lần nữa.”



“Anh... Em không phải... cái kia... táo bón...” Ogihara rất sợ bị bác sĩ làm mấy cái kiểm tra kì quái.



“Để bác sĩ xem.” Anthony chỉ có thể trả lời như thế, anh nhất định phải tìm được nguyên nhân xuất hiện sự khác thường của em trai.



Từ bệnh viện trở về, Ogihara cũng không biết nên làm thế nào để trấn an người thân. Dạ dày của cậu hầu như không có bất kì cái gì lạ, nhưng bác sĩ vẫn không tìm được nguyên nhân, không tìm được chỗ nào của cậu xảy ra vấn đề. Ogihara chỉ có thể ôm chặt người thân, để cho họ cảm giác được sự tồn tại cảu cậu.



“Anh, em muốn khiêu vũ... Đã lâu anh không khiêu vũ với em rồi.” Khi Ogihara nói ra những lời này, cậu liền bị anh trai mang vào phòng khiêu vũ.