[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 135 : Hiệp nghị sau cơn bạo phát

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


Kirihara kết thúc bữa cơm rất nhanh, nhấc túi tennis lên nói một câu: “Tôi ăn no rồi.” sau đó bỏ chạy. Sanada cũng ăn qua loa, gật đầu ý bảo hắn cũng ăn no rồi, đeo túi đi mất. Ogihara rất cảm kích vì hai người kia lựa chọn rời đi đúng lúc này, nhưng có thể cũng mang cả cậu đi theo không vậy.



“Itsuki-chan... bây giờ tôi không muốn tranh cãi với em xem em thích Tezuka nhiều hay ít. Tôi chỉ mong muốn khi em có chuyện em hãy nghĩ đến tôi.” Không có người ngoài, Atobe đơn giản nói.



“Cũng không phải tôi nói cho Tezuka mà.” Ogihara cảm thấy mình rất oan ức.



“Em không nói cho bất kì ai trong chúng tôi biết mà nói cho Kirihara, vấn đề lại càng nghiêm trọng.” Fuji cũng cười không nổi nữa, cho dù là làm bộ.



“Tôi cũng không nói cho Kirihara, là anh ta vô tình phát hiện ra.” Lần thứ hai Ogihara cãi lại, nếu như có thể thì cậu chẳng muốn nói cho ai hết. Bây giờ lại khiến cậu chẳng khác gì phạm nhân.



“Tôi biết ý của các anh... Nhưng các anh bắt tôi phải nói như thế nào đây. Gọi một cú điện thoại nói ‘A lô, có thể tôi sẽ bị mù’ sao, hay là chạy đến trước mặt các anh nói... Chuyện không tốt như vậy tôi luôn không thích nói với người khác, cho dù là anh hay là người nhà tôi. Người nào cũng sẽ muốn biểu hiện ra trước mặt người gần gũi nhất vẻ tốt đẹp của mình, đó mới là thực sự thích. Tuy rằng bây giờ tôi không biết tôi có cảm giác gì với các anh, nhưng tôi có thể chắc chắn với các anh một điều, các anh với tôi mà nói đều như nhau, không có chuyện ai nhiều ai ít cả. Nếu như có thể, tôi sẽ không để bất kì ai biết tình trạng của mình. Cái tâm tình lo lắng bất an này, tôi không muốn gây cho những người quan trọng của mình. Giải toàn quốc sắp bắt đầu rồi, đó là mục tiêu các anh vẫn luôn cố gắng, cũng là nguyên nhân tôi ở Nhật Bản không muốn trở về. Tôi muốn xem trận đấu của các anh, tôi muốn cùng các anh tiến vào giải toàn quốc... Dù cho cơ thể của tôi không tốt, dù cho... Nhưng nếu tôi có thể nhân lúc khỏe mạnh mà làm vài việc mình thích, có thể cùng bạn bè của tôi đạt thành công một mục tiêu, điều đó với tôi mà nói là phi thường phi thường hạnh phúc...”



“Các anh ở các trường học khác nhau, sau này nhất định sẽ trở thành đối thủ, nhưng với tôi mà nói, cho dù cuối cùng ai trong các anh đạt thắng lợi thì tôi sẽ vui vẻ vì người ấy. Bởi vì các anh là bạn của tôi, bạn của tôi đạt được thắng lợi, điều đó làm tôi rất kiêu ngạo. Cơ thể của tôi bây giờ không có cách nào chữa trị, vậy vì sao tôi phải phí hoài tinh lực lên chuyện đó chứ? Các anh vì sao lại phí hoài tâm tư lên bệnh tình của tôi? Tôi muốn cho mình thoải mái một chút, cũng muốn các anh thoải mái một chút. Tôi biết các anh lo lắng cho tôi, nhưng tôi không muốn trở thành gánh nặng của các anh. Tôi cũng không thèm nghĩ đến tình trạng thân thể của mình nữa, tôi muốn mỗi ngày đều được vui vẻ, phong phú mà trôi qua, tôi muốn mỗi ngày ở bên các anh đều thật hạnh phúc mà không phải buồn đau và khổ sở. Thế giới này... không có Ogihara Aitsuki thì cũng không có gì khác... Nhưng tôi không muốn những gì mình lưu lại chỉ là khổ sở...”



“Itsuki-chan, không được nói lung tung. Thế giới này vẫn luôn có em.” Fuji vỗ Ogihara một chút, không cho cậu nói hết. “Itsuki-chan, xin lỗi, sự quan tâm của chúng tôi làm em thấy phức tạp, tôi xin lỗi. Nhưng mà, tôi vẫn mong muốn khi em khó chịu ở đâu thì có thể nói cho chúng tôi biết. Giống như em nói vậy, gọi một cú điện thoại, nói dạ dày em đau, hoặc có lẽ là đau đầu. Sau khi chúng tôi biết, sẽ làm đồ ăn ngon cho em, sẽ cùng em xem phim, có lẽ sẽ ăn bữa cơm, cho em thoải mái một chút. Chỉ là như vậy thôi.”



“Sự thật là lần nào cậu cũng không giấu được, thẳng thắn trực tiếp nói cho chúng tớ biết là được rồi, đỡ làm chúng tớ lần nào cũng phải lo lắng.” Ryoma kéo mũ, nói một câu, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn.
“Còn thiếu một người nhỉ.” Fuji nhìn Atobe, Yukimura mỉm cười nhìn về phía Atobe, Ryoma cũng nhìn về phía Atobe.



“Các cậu đều nhìn bổn đại gia làm gì? Là cậu ta không đến, cũng không phải bổn đại gia không cho cậu ta đến đâu.” Atobe rõ ràng tức giận định rút tay ra, lại bị hai bàn tay phía trên đè lại.



“Nếu cậu ấy không tới, vậy cậu đại diện cho cậu ấy đi.” Fuji mỉm cười nói.



Atobe bất mãn liếc nhìn mấy người, sau đó vén tóc mình lên, “Bảo bổn đại gia đại diện cho cậu ta?... Nếu để cậu ta thấy chúng ta thay cậu ta lên tiếng qua loa như vậy... Cậu ta sẽ phạt chúng ta chạy vòng quanh sân vận động đấy.”



Mấy người nhìn nhau vài lần, đồng thời cười rộ lên.



“Cũng đúng nhỉ... Vậy chờ khi cậu ấy có mặt, chúng ta lại đến một lần đi.” Nghe những lời này của Fuji, những người khác rút tay lại.



“Lần này Itsuki-chan sẽ ở đến khi kết thúc giải toàn quốc. Chúng ta phải chuẩn bị cho giải toàn quốc, nhớ kỹ đừng vắng vẻ Itsuki-chan, phải chú ý quan sát tình trạng thân thể Itsuki-chan, mọi người lúc nào cũng phải giữ liên lạc với nhau, nói cho người khác tình hình mới nhất của Itsuki-chan.” Nghe được tin tức từ Fujika, Yukimura nói.



Những người khác lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đến lúc này, những người trước đây một mực né tránh nhau đã chân chính hợp tác thành một thể thống nhất.