[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 138 : Tiến thêm một bước phát triển

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


Hôm nay nhà ta mất điện, đến giờ mới post được, thành thật thứ lỗi.



Vừa ra khỏi cửa nhà, tay Ogihara đã bị Tezuka cầm, Ogihara muốn tránh ra, thế nhưng Tezuka nắm thật chặt, giãy dụa vài lần không có kết quả, Ogihara chỉ có thể để Tezuka nắm tay. Đi ra khỏi nhà trọ, Ogihara cúi đầu không nói lời nào, Tezuka cũng không nói gì. Đi vài bước, Ogihara dừng lại không động đậy, Tezuka quay đầu lại nhìn người đang cúi đầu không nói, trong ánh mắt luôn bình tĩnh trước đây lại có vẻ kích động không ngớt.



“Không phải không muốn gặp tôi sao.” Khát nước liếm liếm môi, một bình nước lập tức được đưa đến bên miệng. Tiếp nhận nước, uống một ngụm lớn, Ogihara thấy Tezuka vẫn không nói lời nào, có chút nổi giận nhìn xuống mặt đất. Sau đó, cậu bị ôm lấy, rất chặt rất chặt, xiết đến mức thắt lưng có chút đau.



“Vì sao đến một tin nhắn cũng không có?”



“Anh không nhìn thấy tôi sao?”



Liên tục hỏi hai câu, Tezuka đều không mở miệng chỉ gắt gao ôm cậu, Ogihara không biết nên nói cái gì nữa. Ngay lúc Ogihara nghĩ tối nay có khi nào Tezuka không định nói gì với mình không, Tezuka liền mở miệng.



“Không thể nhìn em... Nhìn thấy em sẽ không nhịn được, sẽ... liều lĩnh bỏ lại trận đấu mà mang em đi. Tôi phải chịu đựng không nhìn em, không nghe giọng nói của em. Sự tự chủ của tôi không tốt như mọi người nghĩ.” Giọng nói của Tezuka so với bình thường thấp rất nhiều, nhẹ rất nhiều, nhưng lọt vào tai Ogihara lại nặng nề như vậy.



“Tôi đã nghĩ... Tezuka không muốn để ý đến tôi nữa... Tôi nghĩ đến hỏng đầu cũng không nghĩ ra mình đã làm gì chọc anh tức giận.” Nhắm mắt lại, ngửi hương vị luôn làm mình an tâm trên người Tezuka, Ogihara đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng cậu không muốn ngủ.



“Tôi muốn hôn em.”



Ogihara đang chuẩn bị nói không được thì đã bị Tezuka đoạt đi hô hấp. Trong miệng trong mũi tất cả đều là mùi hương cỏ xanh từ môi Tezuka, thân thể Ogihara càng ngày càng mềm. Khi cậu nghĩ mình sắp ngất xỉu, Tezuka mới buông tha cho cậu. Hít thở từng ngụm không khí “mới mẻ”, Ogihara nắm lấy áo Tezuka để mình không té ngã. Con người này, lúc thì giống núi băng, lúc lại như núi lửa, khi nào mới có thể bình thường?




“Ờ... Vậy tôi xuống phía dưới chạy vòng quanh khu nhà này 20 vòng?” Ogihara dè dặt thương lượng “hình phạt” của mình.



“Không cần.” Đôi mắt Tezuka lộ ra tia sáng khiến Ogihara run sợ. Cúi đầu, Tezuka hôn lên cổ Ogihara, làm cho Ogihara run rẩy.



“Ngày mai tôi phải về Đức...” Tezuka cởi nút áo của Ogihara, hôn trượt xuống.



“Te... Tezuka... Dừng, dừng lại.” Ogihara bị cảm giác xa lạ này làm cho hoảng sợ vô thố.



“Ưm... Tezuka... Tôi... Tôi không thở nổi... Ư...” Ogihara cảm thấy không khí dần dần loãng, nụ hôn của Tezuka rơi trên người cậu rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại làm cậu cảm thấy mình sắp thiêu cháy rồi. Hôn cùng với những cái vuốt ve của bàn tay làm gương mặt tái nhợt của Ogihara dần dần nhiễm một tầng đỏ ửng. Đôi con ngươi đen bóng cũng có vẻ mờ mịt không rõ.



Áo ngủ rơi trên mặt đất, chỉ chốc lát sau lại có một cái nữa rơi xuống. Tezuka trần nửa thân trên mềm nhẹ hôn Ogihara, không chỉ muốn khắc bản thân vào tim Ogihara, cũng muốn trước khi đi lưu lại một chút kí ức tốt đẹp để khi anh ở Đức có thể chịu đựng được nỗi nhớ nhung.



Trước khi sự nhẫn nại của mình tan vỡ, Tezuka thả Ogihara toàn thân đã đỏ như con tôm luộc ra. Anh không nhặt áo ngủ lên mà kéo Ogihara vào lòng.



“Itsuki-chan, chờ tôi trở lại.”



Bất tri bất giác nhận ra hai người đã làm cái gì, Ogihara chỉ gật đầu, cả người chôn trong lòng Tezuka không dám nhìn anh. Cậu như vậy... có tính là ăn trái cấm không?