[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 141 : Sóng gió dưới đáy lòng

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


“A... Ogihara làm sao vậy? Thân thể cậu ấy không tốt, sao lại không chịu nghỉ ngơi nhiều một chút chứ?” Cạnh sân, Kikumaru lo lắng nhìn Ogihara đã ba giờ không hề nghỉ ngơi trên sân. Ogihara giúp họ luyện tập, bọn họ đương nhiên rất vui vẻ, luyện tập với Ogihara có thể học được rất nhiều thứ, thế nhưng sức khỏe của Ogihara thì làm sao bây giờ.



Fuji nhìn chằm chằm người đã đổ mồ hôi như mưa trên sân, nụ cười trên mặt đã sớm biến mất. Lúc này Ogihara đang đánh với Kaidoh. Với từng đường bóng cậu đều phân tích cho Kaidoh xem có những vấn đề gì, làm thế nào để càng hoàn thiện hơn. Có thể nói, mỗi đường bóng đánh xong, bọn họ đều có thể từ đó học được thêm nhiều thứ. Tezuka không ở Seigaku, có Ogihara bồi luyện làm lòng tin của mọi người càng thêm tăng vọt.



“Itsuki-chan, em nên nghỉ ngơi đi.” Fuji tiến lên cướp lấy vợt tennis của Ogihara, rõ ràng đã rất mệt mỏi, vì sao còn muốn chống đỡ.



“Shusuke.” Thấy sắc mặt Fuji không tốt, tuy rằng Ogihara không muốn rời sân nhưng vẫn phải đi ra.



“Kaidoh, cậu tới đây một chút.” Luôn ghi chép lại tất cả, Inui gọi Kaidoh tới một bên, nói với anh những dữ liệu và vấn đề tổng kết được. Kaidoh nghe rất chăm chú, còn kết hợp với vài thứ vừa được lĩnh ngộ từ Ogihara.



Trong giai đoạn huấn luyện trước giải toàn quốc, Inui và Ogihara hợp tác đầy đủ, không chỉ điều chỉnh kế hoạch huấn luyện tổng thể càng thêm hợp lý và hiệu quả, còn lên kế hoạch huấn luyện đặc biệt cho từng người.



Fuji đưa Ogihara vào phòng thay quần áo. Lót áo của mình xuống ghế, Fuji ngồi xuống. Ogihara đang đội mũ của Ryoma trên đầu liền nằm xuống, gối lên đùi Fuji.



“Shusuke, anh không cần đi theo tôi, đi tập luyện đi.” Xác thực là mệt mỏi, Ogihara cảm thấy vừa nằm xuống thì sẽ thấy Chu công đến gọi mình luôn.



“Itsuki-chan... em nghĩ mình sẽ chết sao?”



Fuji nói làm Ogihara gần ngủ chợt mở mắt, trong mắt hiện lên bối rối, sao đột nhiên Fuji lại nói như vậy.



“Itsuki-chan, tôi nói có đúng hay không?” Giọng nói của Fuji mang theo chất vấn, mang theo phẫn nộ, “Cho nên, bây giờ em mới liều mạng bồi luyện chúng tôi. Đến Hyotei, đến Rikkaidai... Đây mới là suy nghĩ thật sự của em, tôi nói đúng chứ?”



“Shusuke...” Ogihara có chút hoảng loạn, cậu nghĩ rằng mình đã giấu rất tốt.


“Không, cậu sai rồi.” Vẫn trầm ổn như trước, nhưng giọng nói lại trở nên rất nhẹ, “Fuji... Tôi phải bình tĩnh.”



Nụ cười của Fuji cứng lại, chậm rãi trở nên nghiêm túc, “Đúng vậy, Tezuka... Chúng ta phải bình tĩnh.” Nếu như đến bọn họ cũng mất bình tĩnh, vậy Itsuki-chan phải làm sao bây giờ?



“Lúc nào có thể trở về?”



“Chuyến bay ngày kia.”



“... Thật tốt quá...” Tâm lại kiên định thêm một chút, đến mình cũng có chút ỷ lại người này, “Toàn bộ ổn cả rồi chứ?”



“Phục hồi đã hoàn toàn kết thúc, còn lại có thể quay về Nhật bản giải quyết.”



Tezuka chau mày, vì sao đã hoàn toàn khỏi rồi, bờ vai của anh vẫn có cảm giác đau.



“Nói cho Itsuki-chan chưa?”



“Chưa.”



“Hả?”



“Thay tôi giữ bí mật đi.”



“Đội trưởng cũng bị Itsuki-chan làm hư rồi.”