[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 149 : Tezuka
Ngày đăng: 13:53 19/04/20
Ogihara rất ít khi thực sự đặc biệt ghét ai, nhưng bây giờ cậu thấy vô cùng vô cùng ghét đội đang thi đấu trong sân lúc này. Dùng từ “vô cùng” để hình dung cũng không hề quá đáng chút nào. Thành viên của Higa đúng là có kỹ thuật rất tốt, bọn họ đã vận dụng võ thuật Okinawa vào tennis, sử dụng “Thúc địa pháp” để hành động của mình trở nên không thể dự đoán được. Nhưng Ogihara cũng không khâm phục bọn họ chút nào hết, không chỉ vì thái độ bất thiện với cậu hôm khai mạc, mà còn vì bọn họ đã coi tennis trở thành công cụ bắt nạt người khác.
“Shusuke, ông không sao chứ?” Ogihara lo lắng hỏi Fuji vừa trở về từ bệnh viện. Thành viên của Higa cố ý đánh bóng tới ghế huấn luyện viên, làm huấn luyện viên của Rokkaku bị thương.
“Không có việc gì, ông đã lớn tuổi nên bị kinh sợ một chút, bây giờ đã tỉnh.” Nhìn ra sự phẫn nộ trên mặt Ogihara, Fuji vỗ nhẹ Ogihara, “Itsuki-chan, đừng nóng giận. Higa làm vậy là vì muốn chúng ta tức giận.”
“Tôi rất ghét bọn họ.” Ogihara quay về phía đội trưởng Kite Eishiro của Higa nói, đối phương nghe được, xoay người lại nhìn Ogihara. Ogihara trừng lại, sau đó kéo Fuji vào sân bóng.
“Saeki, cố lên.” Nhìn thành viên duy nhất còn lại trên sân của Rokkaku, Ogihara la lớn. Thấy hành động của Ogihara, những người khác của Seigaku cũng vào sân bóng cổ vũ cho Rokkaku.
“Seigaku...”
Nhóm cổ động viên của Higa khe khẽ nói nhỏ, đội trưởng Kite Eishiro ra một ám hiệu với người trên sân bóng, người nọ liền đánh bóng về phía Ogihara. Tốc độ bóng rất nhanh, Ogihara không ngờ người của Higa lại công khai đả thương người như thế, nhất thời ngây người. Fuji lẹ tay lanh mắt kéo Ogihara ra phía sau, đúng lúc chỉ mành treo chuông, một cây vợt tennis che ở trước mặt Fuji, bóng bay sượt qua mặt thành viên Higa, đánh ra vòng bảo hộ phía sau hắn.
“Cảnh cáo trung học Higa, nếu còn cố ý đả thương người thì tôi sẽ hủy tư cách thi đấu của các cậu.” Trọng tài thổi còi cảnh cáo.
Người của Higa cũng giật mình nhìn hai người xuất hiện trên sân bóng.
“Đội trưởng...!”
“Đội trưởng Tezuka! Echizen!”
“Đội trưởng, Echizen!”
“Gọi tên anh.”
“... Kunimitsu...”
Bên ngoài càng ngày càng tối, tia sáng trong phòng cũng dần dần nhạt nhòa, trong nụ hôn tràn đầy nhớ nhung của Tezuka, Ogihara rơi vào trầm ngủ. Ôm Ogihara, Tezuka ngưng mắt nhìn người trong lòng, khi không có người thì ánh mắt anh tiết lộ ra tình cảm cực kì rõ ràng.
“Tezuka, cậu và Ogihara...” Huấn luyện viên Ryuzaki do dự hỏi.
“Đúng vậy.” Không đợi Ryuzaki hỏi xong, Tezuka liền khẳng định trả lời.
Huấn luyện viên Ryuzaki thở dài, vốn đã nghĩ xong những gì cần nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Tezuka thì không nói nên lời nữa.
“Tezuka, cậu làm việc tôi luôn luôn yên tâm, cậu luôn biết mình đang làm gì, chuyện này... Tôi nghĩ cậu cũng đã suy xét đến việc khi nào đưa ra quyết định.”
“Vâng.”
“... Nếu như vậy... tôi cũng không nói thêm gì nữa, mong cậu lúc nào cũng có thể giữ được bình tĩnh, nhất là với tình hình Ogihara hiện tại...”
Trong lời của Ryuzaki đã nói rõ, tình hình Ogihara càng ngày càng tệ, bà đã chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất. Nhưng khi đó Tezuka sẽ thế nào, lần đầu tiên bà không thể đoán được.
“Huấn luyện viên, cảm ơn vì cô đã hiểu.” Tezuka chân thành nói lời cảm tạ. Ryuzaki đứng lên, lo lắng vỗ vai Tezuka, cả hai đều không nói lời nào.