[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 152 : Atobe

Ngày đăng: 13:53 19/04/20


Vừa tắm rửa xong, Ogihara còn chưa kịp lau khô thân thể liền cảm giác sức lực toàn thân thoáng cái bị cái gì hút đi. Thậm chí đến một chút sức lực bám vào bồn rửa mặt để ổn định thân thể cậu cũng không có.



“Phù phù... Phù phù...” Ôm ngực, Ogihara quỳ trên mặt đất. Không được sao... Không thể, thời gian hẳn là còn chưa tới. Ngày mai... Ngày mai là trận đấu để vào tứ cường rồi, lẽ nào, lẽ nào cậu không ngăn nổi nữa?



“Baby, tắm xong chưa?” Bên ngoài, Hall gõ cửa hỏi. Đã không có tiếng nước, tại sao em trai còn không ra. Lo lắng mở cửa đi vào, Hall lập tức chạy ào tới ôm lấy người đang khó thở.



“Baby, làm sao vậy?!”



Ôm lấy em trai đang cực độ khó chịu, Hall luống cuống. Nghe được tiếng hét của Hall, người ở phòng khách vọt lên.



“Baby!”



Mặt Ogihara gần như trở nên trong suốt, không thở nổi. Ken lập tức bấm điện thoại gọi xe cấp cứu.



“Baby, Baby, hít sâu, đừng sợ, đừng sợ.” Anthony nói để không làm em trai sợ, tứ chi cậu đã trở nên lạnh lẽo.



“Baby, hít vào, thả lỏng, hít vào.”



Cầm lấy bình khí oxy, Hall lo lắng hét lên, làm em trai hít vào. Ogihara đã nói không ra lời nữa, cậu liều mạng hít vào, nhưng ngực lại càng ngày càng tắc nghẹn.



Mười phút sau, xe cấp cứu tới, Ogihara đã rơi vào hôn mê bị đưa vào bệnh viện. Giờ khắc này, nhà Douglas lâm vào hỗn loạn.



Trong bệnh viện, Yukimura nhận được tin tức chạy tới, hoảng sợ chạy lên lầu ba, có người ở cầu thang chờ anh. Nhìn thấy anh, người nọ bước nhanh hướng tới một gian phòng bệnh, Yukimura sắc mặt trắng bệch theo sát.



“Atobe... tình trạng Itsuki-chan thế nào? Tại sao đột nhiên lại...” Yukimura bắt buộc mình bình tĩnh, thế nhưng khi đi vào phòng bệnh thấy người kia trên giường thì anh cũng sắp điên rồi. Máy móc bên cạnh Ogihara biểu hiện ra nhịp tim đập cực kì yếu ớt.




“Tôi không đi... tôi mới càng luyến tiếc nhiều hơn.” Vuốt bàn tay lạnh lẽo của Atobe, Ogihara mỉm cười nói, “Keigo... Ngày mai tôi muốn đi xem trận đấu của họ... Anh phải mang tôi đi đó.”



“Được, chỉ cần em hứa với tôi không được ngủ lâu như vậy.” Anh sợ, anh thực sự sợ.



“Ừ.” Nhắm mắt lại, Ogihara phảng phất lại nhìn thấy biển hoa. “Keigo, có thể hứa với tôi một việc không?”



“Em nói đi.”



“Đừng... quên tôi. Khi tôi rời Nhật Bản... Keigo... đừng quên tôi nhé.”



Cảm giác được cả người Atobe đều căng thẳng, Ogihara vội vàng bỏ thêm một câu.



“Không, sao anh có thể quên em... Itsuki-chan là vị hôn thê của Atobe Keigo, bổn đại gia sao có thể quên vị hôn thê của mình!”



Run rẩy ôm chặt Ogihara, Atobe đè xuống sự bất an trỗi dậy khi nghe câu vừa rồi, “Itsuki-chan, khi em trở lại Anh không được phép thích người khác!”



“Ha ha...” Ogihara nở nụ cười, “Các anh... sẽ cho tôi cơ hội sao?”



“Sẽ không!”



“Tôi biết...” Thế nhưng... xin anh đừng quên tôi. Keigo... tha thứ cho tôi vì đã lỡ hẹn.



Đây là hồi quang phản chiếu đúng không... Akutsu... Tôi nhờ anh đó.