[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 22 : Truy đuổi

Ngày đăng: 13:52 19/04/20


“Này! Buông tôi ra!” Thấy đối phương giữ tay mình, Ogihara lập tức giãy dụa, cậu ghét nhất bị người khác giữ tay mình như thế, thật bất lịch sự.



“Bổn đại gia tên là Atobe Keigo, không được gọi ‘Này ‘!” Cặp mắt hoa lệ lạnh xuống, sau khi nghe phía sau truyền đến tiếng còi ô tô thì túm lấy người định đi vào xe.



“Anh tên gì đâu liên quan tới tôi, buông ra!” Nghĩ rằng đội trưởng và Ryoma đã đến nhà mình, Ogihara phát giận, sao người này có thể thô lỗ như thế. Mắt thấy mình sắp bị đối phương kéo lên xe, Ogihara cái khó ló cái khôn một tay cầm lấy tay người kia đưa lên miệng cắn.



“A! Thằng oắt này!” Đau đớn truyền đến làm Atobe Keigo theo phản xạ buông lỏng tay, Ogihara liền thừa cơ trốn thật nhanh. Nhìn người đã chạy xa, trong mắt Atobe bắn ra hàn quang.



“Alô, tôi, Atobe đây. Giúp tôi tìm một nam sinh tóc đen mắt đen... cao chưa tới 160 cm, học sinh trung học. Đến các trường học ở Tokyo tìm, mau chóng cho tôi tin tức.” Lái xe, Atobe gọi điện thoại, nghe được đối phương trả lời xong, Atobe phẫn nộ đem điện thoại di động ném tới một bên, “Cư nhiên dám cắn bổn đại gia, đừng để cho bổn đại gia bắt được cậu.”







“Phù phù...” Trốn ở trong lùm cây, Ogihara thở hổn hển, sợ người kia đuổi theo nên cậu chạy hết mấy con phố mới dám dừng lại. Lúc này, điện thoại trong túi vang lên, Ogihara vội vã lấy ra... “A lô? Phù phù...”



“Itsuki-chan, cậu ở đâu? Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Tezuka trong điện thoại đầy lo lắng.



“Te... Phù phù... Tezuka... Xin lỗi, tôi.. Tôi phù phù... hôm nay có chút việc, đi ra ngoài.” Cố gắng thở chậm lại, Ogihara nhìn đồng hồ, thực sự muộn, “Tôi giờ đang trở lại, hô... Anh chờ tôi nhé.”



“A. Cậu không phải vội, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Tezuka lo lắng căn dặn.



“Vâng.” Ogihara vội cúp điện thoại, hôm nay cậu thật đúng là không may.



…..


“Vâng, cậu ấy tối nay ngủ nhà tôi. Đội trưởng có muốn ở nhà tôi tối nay không? Tuy chỉ có một giường nhưng chắc cũng đủ lớn.” Giường của cậu là nhị ca đặt hàng tại Pháp, nói là giường “King Size”, năm người ngủ cũng không có vấn đề gì.



“... Vậy phiền phức Itsuki-chan rồi.” Tezuka quay lại, điều chỉnh máy chạy bộ, tăng tốc độ lên nhanh một chút.



Thấy hai người đều chăm chú luyện tập, Ogihara cũng không muốn tiếp tục quấy rối bọn họ. Trở về phòng ngủ, Ogihara tìm áo ngủ hợp với đội trưởng.... Đội trưởng rất cao... Cái áo phông to nhất của cậu có thể làm áo ngủ, còn quần ngủ thì... không thích hợp, vậy quần soóc được rồi.



“Keigo, ai chọc giận cậu đấy? Sao nửa đêm rồi mà tâm tình cũng không tốt?” Oshitari uống vang đỏ, hỏi người đang dựa vào sô pha.



“Hừ! Bổn đại gia sao lại có thể tâm tình không tốt? Vậy cũng quá không phù hợp với hoa lệ mỹ học của bổn đại gia rồi.” Atobe hừ lạnh một tiếng, biểu tình trên mặt không tương xứng với lời nói vừa rồi chút nào.



“Vậy tôi nhầm à?.” Oshitari nói với giọng chế nhạo, “Vậy Keigo có thể nói cho tôi biết hôm nay cậu đã gặp chuyện gì không?”



“Oshitari, cậu giúp tôi tìm một người. Tóc đen, đại khái dài đến đây, ” Atobe so với hàm dưới của mình, “Mắt cũng màu đen, trông rất đẹp, cao không đến 160, là con trai. Tuy không mặc đồng phục, nhưng nói giọng chuẩn Tokyo, tôi đoán chắc chắn cậu ta học ở Tokyo. Tôi đã bảo người của tập đoàn Atobe đi tìm rồi, cậu cũng giúp tôi tìm đi.” Nhìn dấu răng hồng hồng trên tay phải của mình, vẻ mặt Atobe âm trầm.



“Keigo, khó thấy cậu sẽ nói ai đẹp đấy.” Oshitari cực kì hiếu kỳ.



“Tuy không đẹp bằng bổn đại gia nhưng cũng có thể coi là đẹp.” Atobe sờ sờ tóc mình, trên mặt là tự tin tuyệt đối.



“Keigo, cậu ta làm gì chọc giận cậu đấy? Lại khiến cậu phải dùng đến sức của tập đoàn tài chính Atobe. Trước đây có chuyện gì cậu đều trực tiếp để tôi đi tìm.” Oshitari lắc lắc ly vang đỏ. Hành động của Atobe làm hắn có chút ngoài ý muốn.



“Cậu đừng hỏi, nói chung mau giúp tôi tìm được cậu ta!” Atobe không định đem chuyện mình bị cắn nói cho đối phương, dù sao cũng quá không hoa lệ.



“OK, tôi sẽ mau chóng giúp cậu tìm.” Hiểu tính tình Atobe, Oshitari cũng không hỏi nữa, nhưng hắn muốn biết, ai có thể khiến Atobe nổi nóng như vậy, còn phái người đi khắp nơi tìm, hắn thật vô cùng hiếu kỳ nha.