[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 50 : Đóa hoa của buổi tiệc (1)
Ngày đăng: 13:52 19/04/20
〞Baby, xong chưa? 〞Ngoài phòng thay quần áo, Hall hơi sốt ruột cao giọng hỏi.
〞 Xong ngay đây. 〞 Để nhân viên chỉnh trang lại lần cuối, Ogihara quay cái gương nhìn một chút, không tình nguyện lắm mà đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài là Anthony và Hall, còn có các nhân viên khác, khi thấy Ogihara mặc kimono đi ra đều kinh ngạc đến ngây người. Thấy phản ứng của mọi người, Ogihara cúi đầu nhìn mình một chút, ngẩng đầu, quẫn bách mở miệng: “Em vẫn nên mặc cái khác thôi.” Nói xong định trở lại thay quần áo.
“No No No No No...” Hall một bước nhanh chân giữ lại em trai, vì không dám đụng vào cậu nên vội vàng thả tay, 〞Baby, đừng thay, đẹp cực kỳ, thực sự là quá tuyệt vời. 〞
〞 Nhưng em cảm thấy có hơi... 〞 Ogihara cũng không biết nên hình dung bộ kimono này như thế nào.
〞Baby, bộ kimono này rất thích hợp với em. Chắc là các bạn của em đều tới rồi, chúng ta chuẩn bị xuống phía dưới đi. 〞 Mặc tây trang màu đen, Anthony kéo tay em trai lại, thoả mãn nhìn bộ kimono.
〞 Không hổ là thiên sứ bé nhỏ nhà chúng ta, cho dù trên mặt có thương tích nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của Baby, đúng không, Anthony?〞 Hall vừa tán thưởng vừa nghĩ có nên để thiên sứ xuất hiện trước mặt người khác không.
〞 Anh... em là con trai, cái gì mà đẹp mới chả không đẹp chứ. Em cũng không muốn nghe ai nói em lớn lên giống con gái đâu. 〞 Ogihara vừa nghe thì không vui, cậu đâu muốn mình không có khí khái nam tử chứ.
〞Baby, thế thì em sai rồi, thiên sứ không có giới tính mà. Bọn anh đương nhiên biết em là con trai nhưng cái đó với nói em đẹp cũng đâu có mâu thuẫn. Em là thiên sứ của bọn anh. 〞 Hall phát huy khả năng dỗ ngon dỗ ngọt của mình, tuy nhiên đối với em trai mà nói, những lời ca ngợi này đều là chân thực xuất phát từ nội tâm.
Anthony ôm em trai, Backy cao 158cm đứng bên cạnh anh 196cm có vẻ cực kì nhỏ xinh. Mà cách ăn mặc của Backy ngày hôm nay lại càng giống với thiên sứ mắt đen trong tưởng tượng của anh.
〞 Chúng ta mau xuống phía dưới đi. 〞
… ….
Trong phòng tiệc, những người được mời đến thấy người xung quanh thì đều kinh ngạc.
“Không ngờ hôm nay người của Rikkaidai cũng được mời, phải không, Kabaji.” Atobe đi vào dắt theo các thành viên đội mình. Thấy người ở bên trong, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc mà mở miệng.
“Yes.”
“Atobe Keigo, đội trưởng đội Hyotei...” Đang nói chuyện với Tezuka, Yukimura vừa nghe thấy thì không tỏ ra ngạc nhiên, nói một câu rồi lịch sự tiêu sái bước lên, “Lần trước cậu mời Itsuki-chan ăn, Itsuki-chan trở về lại là bộ dạng say khướt.”
“Itsuki-chan?” Atobe nhướng mi hiếu kỳ hỏi, “Yukimura, có vẻ cậu và Ogihara rất thân thiết nhỉ.” Atobe chậm rãi vươn tay nắm chặt một cái.
“Sanada Genichirou, đội phó đội Rikkaidai.” Yukimura buông tay, Sanada bên cạnh anh cũng lịch sự tự giới thiệu.
“Xin chào.” Atobe vươn tay, “Hôm nay Rikkaidai đến Tokyo tập huấn à?” Nếu không thì đang ở Kanagawa sao bọn họ lại tới đây được.
“Không, bọn họ đến Tokyo thăm tôi, Itsuki-chan mời họ đến luôn.” Yukimura giải thích, rồi anh cũng không giấu diếm tình trạng của mình, nói: “Tôi bị bệnh, hiện nay ở bệnh viện gần đây chữa bệnh.”
“Rikkaidai thiếu cậu là một tổn thất lớn, thật mong cậu có thể sớm bình phục.” Một câu này cũng không phải lời khách sáo, đối với Atobe mà nói, thực lực đối thủ càng mạnh thì càng làm bừng lên ý chí chiến đấu.
“Cảm ơn, tôi sẽ mau chóng xuất viện.” Yukimura mỉm cười trả lời, Itsuki-chan nói anh sẽ khỏi bệnh, vậy anh nhất định sẽ khỏe lại.
“Bên ngoài có người tìm thiếu gia Ogihara.” Nhân viên phục vụ miêu tả hình dáng người kia một chút, Ryoma vừa nghe thì biến sắc.
“Akutsu!”
Nhìn người đứng ở đại sảnh của khách sạn nói muốn gặp mình, Ogihara có hơi khó xử. Cậu không biết người này tìm cậu làm gì, nhưng cậu biết không thể để các anh nhìn thấy hắn được.
“Uhm... Anh tìm tôi có việc gì thế?” Ogihara đi tới trước mặt Akutsu thấp giọng hỏi.
“Tôi muốn tới xin lỗi.” Akutsu thu hồi vẻ mặt kiêu ngạo bất cần vừa rồi, quay sang cúi người với Ogihara, “Rất xin lỗi vì làm cậu bị thương.” Hôm nay hắn thật vất vả mới tìm hiểu được tối nay cậu ở đây nên chạy tới xin lỗi.
“A, không có gì, tôi biết không phải anh cố ý.” Ogihara đứng một bên, suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Nhưng... dù là vì sao, tôi nghĩ anh không nên đánh người như vậy. A! Tôi không có ý ra lệnh cho anh, chỉ là tôi nghĩ như vậy thật không tốt, cho dù không làm tôi bị thương, hôm nay anh cũng sẽ làm Ryoma bị thương.” Nghĩ đến tình huống lần đầu tiên hai người gặp mặt, Ogihara vội bổ sung thêm một câu.
“Có thể nói cho tôi tiền thuốc men là bao nhiêu không, tôi bồi thường cho cậu.” Akutsu chưa nói vì sao hắn đi tìm Ryoma, hắn đến cũng chỉ vì muốn xin lỗi người này.
“Không cần, không nghiêm trọng lắm đâu.” Đối với người này, Ogihara ngay từ đầu không hề có cảm giác hắn là người xấu. Trong thế giới này, người biết đánh tennis đều là hoàng tử, trừ cậu ra thì đều là hoàng tử, sẽ không có người xấu như vậy. Hơn nữa, người có thể chạy tới xin lỗi cậu, mặc kệ có phải hoàng tử hay không, đều cho thấy con người hắn cũng không phải xấu xa như đã biểu hiện.
“Ở đây tôi chỉ có ngần này, xin hãy nhận lấy.” Akutsu lấy tiền mình có trên người đặt trước mặt Ogihara, xoay người định rời đi.
“Chờ một chút.” Ogihara kéo Akutsu, cầm lấy tiền bỏ vào túi của đối phương, giữ lại tay đối phương định bỏ tiền lại vội vàng mở miệng, “Thực sự không cần phải vậy, anh đến xin lỗi là tôi đã rất hài lòng rồi, hơn nữa vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, không tốn tiền gì đâu.”
〞Baby? Có chuyện gì thế? 〞Anthony lo lắng đi ra, sắc mặt tức giận nhìn người con trai bị em mình kéo lại, chính là người này làm bị thương bảo bối của bọn họ.
〞 Đại ca! 〞 Ogihara bất an đi lên trước kéo đại ca, 〞 Đại ca, không có gì đâu. 〞
〞 Không có gì? Em nghĩ anh không biết nó là ai sao? 〞 Anthony bất mãn vì em trai giấu diếm.
〞 Đại ca, anh ta tới xin lỗi em, vừa rồi còn muốn bồi thường tiền thuốc men. Đại ca, anh đừng nóng giận nữa, coi như xong đi. 〞 Biết đại ca quan tâm mình, Ogihara ôm lấy thân thể đang muốn lao tới trước của đại ca mà khẩn cầu.
〞Baby! 〞 Anthony cúi đầu nhìn vết thương trên mặt em trai, tức giận trong ngực sao có thể nuốt trôi.
Nghe không hiểu đối phương nói gì nhưng Akutsu cũng biết ánh mắt người nước ngoài đột nhiên xuất hiện kia nhìn mình là có ý muốn ra tay. Akutsu đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích nhìn đối phương.
〞 Đại ca... Em không thích các anh vì em mà xung đột với người khác. Hơn nữa, anh ta thực sự không cố ý, còn tới xin lỗi, chuyện này coi như xong đi, đại ca... 〞 Ogihara kiễng chân lên ôm cổ đại ca, lần thứ hai khẩn cầu.
Anthony giương mắt căm tức trừng người phía trước, bỏ lại một câu bằng tiếng Nhật: “Sau này nếu mày dám làm em trai tao bị thương, tao nhất định sẽ giết mày.” Sau đó ôm lấy em trai, không quay đầu lại mà quay trở về bữa tiệc.
Ogihara bị ôm lên, nhân lúc anh trai không để ý, dùng khẩu hình phát âm nói xin lỗi với Akutsu.
Ogihara bị anh trai ôm trở lại một lúc lâu rồi Akutsu mới rời khách sạn.
Khi trở lại, Ogihara giải thích nguyên nhân Akutsu đến cho mọi người, lại khuyên bảo tất cả một lần, lúc này mới bình ổn được sự tức giận của mọi người vì chuyện Akutsu đến.