[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 5 : Hữu kinh vô hiểm

Ngày đăng: 13:51 19/04/20


Đứng ở trong phòng làm việc của đội trưởng, Ogihara cảm thụ được hàn ý nhè nhẹ phát ra từ phía trước, đầu vội rụt vào cổ áo. Khi quay về trường học đến chỗ hiệu trưởng thông báo, có người nói đội trưởng muốn gặp cậu, cậu biết lần này đột nhiên biến mất chắc chắn sẽ bị phạt, nhưng không nghĩ lại là bị phạt đông lạnh… Vị băng sơn đội trưởng biểu muội từng nói quả nhiên danh bất hư truyền.



“Nghỉ không xin phép, mười ngày liền không tham gia huấn luyện, trước chạy 100 vòng quanh sân, sau đó viết bản kiểm điểm nói rõ nguyên nhân.”



Nghe thanh âm đầy lãnh khí, Ogihara lại rụt lại một chút, gật đầu, sau đó cẩn thận từ trong túi lấy ra một tờ giấy, hai tay có chút run đưa lên... Thực sự lạnh quá đi... “Đội trưởng... tôi muốn rời câu lạc bộ...” Nói xong vội mang đơn xin rút lui để lên trên bàn đội trưởng, Ogihara nhanh lui lại mấy bước... Sao lại càng lạnh hơn thế.



“Nguyên nhân.” Tezuka cũng không nhìn thứ trên bàn, trực tiếp hỏi.



“... Tôi nghĩ... mình không thích hợp đánh tennis...” Ogihara tìm một lý do, cậu làm sao dám nói bởi vì các anh là hoàng tử, tôi chỉ muốn cách xa các anh một chút. Nhắm mắt lại, Ogihara tận lực không nhìn nhiệt độ xung quanh đang càng ngày càng thấp, cắn răng mở miệng, “Tôi.. Tôi thích câu lạc bộ làm vườn...” Phù... Rốt cục nói ra rồi...



“Đó không thể trở thành lý do cậu rút lui được.” Tezuka cầm tờ đơn trên bàn vo nhẹ ném vào thùng rác bên cạnh, “Nếu đã vào CLB tennis thì nên nỗ lực luyện tập mà không phải xem thường rồi muốn rời khỏi.” Lời Tezuka nghiêm khắc làm Ogihara lại rụt lại thêm vài lần.



“Đội trưởng...” Ogihara ngẩng đầu, thực sự muốn hét lên, cậu thực sự không dám đi CLB tennis đâu...



“Kiểm điểm ngày mai đưa tôi, sau đó mỗi ngày chạy 20 vòng, đến khi nào hoàn thành phần huấn luyện của cậu thì thôi.” Tezuka bất vi sở động nhìn Ogihara.



“.... Vâng” Thấy việc rút lui vô vọng, Ogihara thấp giọng nói, sau đó khom người chào đi ra ngoài. Aizzz... Khí thế thật đáng sợ.... Ogihara lần đầu tiên lý giải được đội trưởng Tezuka mà người khác nói là suất khí lãnh khốc rốt cuộc là người như thế nào, ngoài việc rất đẹp trai, còn cái “lãnh khốc”.... thì giống hệt lúc cha và đại ca tức giận a.



Nhìn cửa đóng lại, Tezuka thu lại lãnh ý, không biết có phải anh đang tưởng tượng không, anh thực sự cảm thấy nhóc Ogihara Aitsuki này hình như luôn trốn tránh mọi người. Còn cuối cùng có phải ảo giác hay không, hẳn sẽ nhanh biết thôi.



Sự trở về của Ogihara cũng không gây rối loạn lớn cho đội tennis, dù sao cậu cũng chỉ là một tân sinh năm nhất, hơn nữa cũng không xuất sắc như Echizen Ryoma. Điều này làm cho Ogihara thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên ngoại trừ hai người. Một người là Arai senpai, không chỉ không làm khó dễ cậu, trái lại lúc nhìn thấy cậu còn hung hăng nói một câu: “Sau này có việc trước hết phải xin nghỉ!” Tuy rằng khẩu khí không tốt, nhưng Ogihara biết hôm đó nói Arai cũng thật sự lọt tai. Người thứ hai là Ryoma, tuy rằng không có hỏi cậu xảy ra chuyện gì, nhưng khi cậu chạy xong, trở về hoàn thành phần huấn luyện thì Ryoma lại chủ động tiến lên giúp cậu. Điều này làm cho Ogihara vừa vui vẻ lại có chút lo lắng, vui vẻ vì Ryoma lại chủ động đối xử “tốt” với một người người xa lạ, lại lo lắng vì sợ bị Ryoma phát hiện thân phận.




Chính tuyển Seigaku gồm có:



Echizen Ryoma ( nhóc con hay cau có).



Fuji Shusuke ( con mắt lúc nào cũng híp lại, cong thành một đường, thích cây tiên nhân cầu).



Kikumaru Eiji ( rất hoạt bát, ngữ điệu và động tác như mèo con, thích các loại kem đánh răng).



Inui Sadaharu ( một trong những người kinh khủng nhất Seigaku, am hiểu ghi lại số liệu và điều tra các loại tư liệu đủ kiểu, thích cầm bản ghi chép của mình. Thích nhất việc điều chế các loại nước rau dưa kinh khủng, gọi là “nước ép đặc chế Inui”.



Kawamura Takashi ( nhà mở quán sushi, một người rất thành thật, tuy nhiên khi vợt tennis đến tay thì tính cách đại biến, rất có khí thế, sau đó chắc chắn sẽ hét tướng lên “Burning!!!”).



Momoshiro Takeshi ( Mọi người hay gọi là Momo senpai, nhiều người khác trực tiếp gọi cậu ta là Momo, ở đây ta cũng sẽ sử dụng. Tuyển thủ chính, bình thường hay đi với Ryoma.),



Kaidoh Kaoru ( biệt hiệu “Rắn mamushi”, là một người ngoài cứng trong mềm, rất là ngây thơ. Thích kêu “Khè khè~~~”, thể lực phi thường, thích đội khăn trên đầu.).



Oishi Shuuichiro ( bảo mẫu của Seigaku, là đội phó, rất quan tâm mọi người, mỗi điểm không ổn sẽ khiến cậu ta lo nghĩ, nhất là người hợp tác với mình Kikumaru. Lúc nào căng thẳng sẽ vô ý thức mà xoa bụng, có thể dạ dày có chút bệnh, là một người rất thân thiết ôn hòa.)



Cuối cùng, đội trưởng của chúng ta, Tezuka Kunimitsu, băng sơn đội trưởng, suốt năm mặt không biểu tình, kỳ thực có chút “mặt than”. Mọi suy nghĩ của anh đều tập trung ở đôi mắt, lời lẽ trầm ổn mà ngắn gọn, trách nhiệm cao hơn tất cả mọi người, phương diện nào cũng là thiên tài, học tập tốt, tướng mạo anh tuấn, vóc người cao, đánh tennis hay, nói chung là người toàn thiện toàn mỹ. Tuy rằng anh rất lạnh, nhưng đối với người đáng quan tâm thì anh lại rất nhiệt tình, bất quá chỉ thể hiện ở hành động. Loại nam nhân dùng hành động để biểu đạt tất cả này đương nhiên cũng là loại mà chị em rất thích.