[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 63 : Cuộc chiến tranh đoạt (4)
Ngày đăng: 13:52 19/04/20
Một trận đập cửa gấp gáp vang lên, người bên trong cảnh giác ra mở cửa thì thấy một đám người vọt vào. Hai người dẫn đầu một quyền đánh ngã mấy bảo vệ định tiến lên ngăn cản rồi xông vào trong phòng gọi lớn: “Baby! Baby!”
“Các người là ai?!” Vệ sĩ của hai bên bắt đầu đánh nhau, chợt một người mặc đồ ngủ đi từ bên trong ra, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Ngài Douglas, muộn như vậy các vị xông đến chỗ tôi là có ý gì?”
“Có ý gì?!” Hall xông lên muốn bắt Mohammed, khi gần chạm đến thì bị người ngăn lại. Vệ sĩ bên cạnh Mohammed rút súng chĩa vào vào Hall và Anthony, vệ sĩ phía sau Anthony cũng đã lấy súng ra.
“Mohammed, đưa Baby ra đây, nơi này là Anh quốc, không phải Abu Dhabi!” Hall coi như không thấy khẩu súng trước mắt, nhào tới nắm lấy áo Mohammed mà rống giận.
“Aisha? Cậu ấy không ở chỗ tôi.” Mohammed giật khỏi tay Hall, ra hiệu cho vệ sĩ bên người lui xuống, giọng nói cũng trầm hạ.
“Mohammed, mày đừng giả vờ không biết, cuộc điện thoại cuối cùng của Baby là gọi cho mày, giờ không thấy em ấy nữa, không phải mày giấu thì còn có thể là ai? Nếu như bây giờ mày không đưa Baby ra đây, nhà Douglas không ngại yêu cầu thủ tướng cùng quốc vương Abu Dhabi can thiệp chuyện này đâu!” Hall đã gấp đến đỏ mắt, nếu không phải Anthony ở một bên kéo lại thì anh đã sớm đi tới đánh cho Mohammed một trận rồi.
Anthony đi tới trước, dùng giọng nói băng giá không thua gì Mohammed mà trả lời: “Mohammed, buổi trưa Baby đi ra ngoài đến bây giờ còn không về nhà, mà chúng tôi khi kiểm tra cuộc gọi đã thấy Baby có gọi cho ngài lúc sáng sớm. Nếu như không phải ngài thì chúng tôi cũng không thể nghĩ ra còn có ai khác có thể mang em tôi đi. Rất mong ngài có thể đưa Baby ra đây, bằng không gia tộc Douglas sẽ không chỉ hành động thế này thôi đâu.”
“Ngài Douglas, nhân danh thánh Ala tôi xin thề Backy không ở chỗ tôi. Sáng nay đúng là tôi có nói chuyện điện thoại với cậu ấy, cậu ấy nói hôm nay muốn tới khách sạn tìm tôi. Tôi đã đợi cậu ấy cả ngày nay, thậm chí cho rằng cậu ấy đã đổi ý rồi.” Mohammed nói xong thì lập tức nói mấy câu bằng tiếng Ả Rập với người bên cạnh. Khi thấy người nọ lắc đầu, vẻ mặt Mohammed cũng trở nên căng thẳng, lập tức mệnh lệnh cho tùy tùng liên hệ với đại sứ quán tìm người. Thấy điệu bộ Mohammed thật sự không giống giả vờ, Anthony và Hall càng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Ngài Douglas, hôm nay Backy cũng không tới khách sạn, chúng ta hãy chia nhau đi tìm cậu ấy.” Quay người đi vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau Mohammed đã thay quần áo đi ra, một phút sau thì trong phòng đã không còn một bóng người nào.
Con người thường cứ mâu thuẫn như vậy, lúc đầu thì khóc lóc cầu xin Ogihara rời khỏi Mohammed, nhưng khi nghe được Ogihara nói vốn không hề muốn gả cho hắn thì họ lại cảm thấy không thể chấp nhận được.
“Chẳng vì sao hết, thứ nhất, tôi là con trai, không thể có chuyện lấy chồng!” Ogihara nói một câu mà cậu không hề thấy hối hận khi nói, “Thứ hai, dù tôi có là nữ, tôi cũng không thể gả cho Mohammed. Tôi không thích hắn, thậm chí có thể nói tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại hắn.”
“Vì sao?” Ba người đồng thanh, vẻ mặt khó hiểu cực điểm.
“Chẳng vì sao, không thích là không thích, tôi ghét cái loại người luôn tự cho mình là đúng như hắn.” Nhớ tới hai năm trước người kia đã cường hôn cậu, Ogihara không có lấy một tia cảm tình với Mohammed.
“A!” Cô gái nhỏ kinh hãi kêu một tiếng, “Cậu lại dám ghét Hoàng huynh? Hoàng huynh là người số một mà các thiếu nữ Abu Dhabi muốn cưới đó!” Fatima nhìn Ogihara như gặp quỷ, trên đời này lại có người không thích Hoàng huynh hoàn mỹ của cô... Điều này làm cho cô không thể chấp nhận được!
“Đáng tiếc tôi không phải là con gái Abu Dhabi, tôi là Backy Douglas của nước Anh.” Ogihara tức giận, người khác thích cậu thì cậu nhất định phải thích lại à, mấy người này thật sự quá thần kinh, “Còn nữa, ngày hôm nay nhất định tôi phải về nhà. Các vị vừa rồi cũng nói, Abu Dhabi không muốn đối đầu với gia tộc Douglas, nếu như hôm nay tôi còn không trở lại, cha mẹ tôi chắc chắn sẽ tức giận.” Ogihara không muốn lấy thân phận của mình ra để dọa người nhưng khi nghĩ đến người thân, cái gì Ogihara cũng bất chấp hết, cậu chỉ muốn lập tức về nhà.
“Chuyện này...” Dana lộ ra vẻ mặt khó xử, “Rất xin lỗi, bây giờ chúng tôi vẫn không thể để cậu trở lại, hoàng hậu đang khuyên bảo quốc vương bệ hạ gọi điện hạ trở về. Chờ điện hạ rời khỏi Anh, nhất định chúng tôi sẽ đưa cậu trở về.” Dana không dám nhìn vào mắt Ogihara, bọn họ chuẩn bị tốt việc giam giữ Ogihara. Người này không thể giết, nhưng... cũng tuyệt đối không thể để cậu ta đi ra ngoài. Chờ chuyện này lắng xuống, bà sẽ đưa đứa trẻ này ra nước ngoài, để cậu ta vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Tuy rằng làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm rất lớn nhưng vì Abu Dhabi, vì điện hạ, bà không thể không làm như vậy. Đứa trẻ này... quá giống với người trong tranh... giống đến mức làm bà thấy sợ.
Nói một câu “Xin lỗi”, Dana liền đưa công chúa đi. Nhìn thấy sự né tránh trong mắt Dana, Ogihara hít sâu, hôm nay nhất định cậu phải về nhà!