[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 69 : Bức tranh quỷ dị
Ngày đăng: 13:52 19/04/20
Ngửa mặt lên nhìn chiếc máy bay đã biến mất, Ogihara nói thầm trong lòng: các anh phải chờ tôi... Tôi sẽ trở về nhanh thôi.
“Đại ca?!” Ogihara mừng rỡ nhìn vé máy bay đặt trước mặt cậu, không ngờ đại ca lại bí mật giúp cậu chuẩn bị vé máy bay về Nhật, ngay hai ngày sau!
“Baby, chỉ cần em nói được làm được, đại ca cũng sẽ nói được làm được.” Cầm lấy vé máy bay đặt lên tay em trai, Anthony trực tiếp nói.
Tiến lên ôm đại ca một chút, Ogihara cầm vé máy bay cất cẩn thận: “Anh, anh cứ yên tâm đi.” Sự thực là dù có chuyện gì thì sau giải toàn quốc cậu vẫn phải về, còn chuyện học ở đâu với cậu mà nói hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần đến lúc “nghỉ” cậu có thể đi Nhật Bản tìm bọn họ chơi bóng là được, tin rằng đại ca sẽ không phản đối chuyện này.
“Tốt.” Anthony cực kỳ thoả mãn.
“Cậu út, có bưu phẩm của cậu... do người của đại sứ quán Abu Dhabi đưa tới.” Quản gia đứng ngoài cửa, nói với người đang thu dọn hành lý. Fujika đang giúp con thu dọn, Ken, Anthony và Hall thì ngồi một bên, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
“Bưu phẩm của tôi?” Ogihara từ trên giường đi xuống, cầm lấy bưu phẩm mỏng dẹt trên tay quản gia, trọng lượng có vẻ hơi nặng. Quay đầu lại nhìn cha mẹ và các anh, Ogihara hơi do dự, bây giờ cậu đối với những gì liên quan đến Abu Dhabi là cực kì mẫn cảm.
Ken tiến lên đón lấy bưu phẩm, mở ra thì thấy bên trong là một bức tranh, cầm bức tranh xé giấy bọc ra, Ken bỗng nhiên thất thần.
“Ken?” Thấy chồng mình đột nhiên bất động, Fujika hiếu kỳ đi đến bên cạnh, khi nàng nhìn thấy bức tranh thì cũng khiếp sợ kêu lên, “A! Chúa ơi!” Đặt bức tranh xuống giường, Anthony và Hall vừa nhìn thì cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Ogihara nhìn chằm chằm bức tranh, tuy rằng cũng rất kinh ngạc, nhưng lại có một loại cảm giác rất quỷ dị, tựa như đang nhìn ảnh chụp của mình vài chục năm sau vậy.
“Bọn họ nói bức tranh... sẽ không phải cái này chứ.” Ogihara chỉ chỉ người tóc dài đen, mắt đen, mặc áo choàng hoa lệ trên bức tranh nói.
“Ha ha... Baby... Đừng nóng giận mà, bây giờ đến một người bạn gái nhị ca cũng không có, trong tim nhị ca chỉ có thiên sứ Baby của chúng ta thôi.” Hall thơm đệ đệ một cái, thoả mãn rên rỉ nói, “Uhm... vẫn là hôn Baby thích nhất.”
“Nhị ca, anh như thế này sao có thể có nhiều bạn gái như vậy?” Ogihara lui vào lòng đại ca, hoài nghi nhìn nhị ca, “Em nghĩ đại ca phải là người được nhiều con gái thích mới đúng chứ!”
“Gì? Baby nghĩ nhị ca không có mị lực sao?” Hô to một tiếng, Hall nhào lên người em trai, cù trên người cậu một trận ngứa ngáy.
“A! Nhị ca tha mạng!” Ban đêm, trong nhà Douglas vang lên tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.
“Anthony, em rất sợ.” Hơi duỗi thân trên, Hall nhìn em trai đang ngủ say, trên mặt không còn vẻ đùa nghịch, “Bức tranh đó... làm em rất bất an, liệu nó có liên hệ gì với Baby không?”
“Anh không biết... Hall... anh không biết... anh cũng rất sợ... Hall, mặc kệ bức tranh có liên quan đến Baby không, anh cũng không thể mất đi em ấy, lần đầu tiên anh sợ Baby thật sự là thiên sứ.” Anthony vỗ bàn tay lạnh lẽo của em trai.
“Baby... Baby... Anh phải làm thế nào mới có thể giữ em an toàn bên người? Baby...” Hall khẽ hôn mặt em trai, thống khổ thấp giọng nói, rồi anh có chút hoảng loạn ngẩng đầu nhìn Anthony, “Anthony... Hương thơm trên người Baby... bỗng nhiên nồng đậm!” Hương thơm mười mấy năm không đổi của Baby bỗng nhiên biến đậm!
“Hall... Baby không ngửi được mùi thơm trên người em ấy, đừng làm em ấy sợ.” Anthony ôm lấy em trai vừa xoay người vùi vào lòng mình, “Đây có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, đừng để Baby nghĩ em ấy có vấn đề gì.”
“Ừ.” Hall khàn giọng nói, nhẹ nhàng ôm chặt em trai. Baby, anh không hy vọng em là thiên sứ đâu, không được bay đi, không được rời khỏi anh.