[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 76 : Vui sướng giản đơn
Ngày đăng: 13:52 19/04/20
Kiên trì không để Atobe đưa mình về nhà, ra khỏi Hyotei Ogihara bắt taxi về nhà trọ. Khi đẩy cửa ra thấy người đang ngồi bên cạnh bàn trong phòng khách, Ogihara đang tâm tình thất lạc liền nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Tezuka... Thật là, tôi còn định dọa anh bất ngờ một phen chứ.”
“Itsuki-chan?!” Không hề kinh ngạc khi thấy Ogihara đột nhiên xuất hiện, Tezuka tiến lên kéo người vào phòng, đóng cửa lại, “Itsuki-chan, làm sao vậy?”
“Tezuka... Tôi đã làm sai một chuyện.” Ngẩng đầu, Ogihara xoa xoa mắt cười gượng hai tiếng.
Đôi mắt sau cặp kính của Tezuka tối sầm lại, kéo bàn tay đang liên tục ngược đãi mắt mình của Ogihara ra, Tezuka đưa cậu tới ngồi trên sô pha. “Ogihara, nói cho tôi biết, cậu làm sai chuyện gì?”
“Tezuka... Có phải bình thường tôi rất hay vô tình làm tổn thương người khác?” Đối mặt với hoàng tử mình tin cậy nhất, Ogihara muốn người này nói cho cậu có phải cậu thực sự sai rồi không.
“Vì sao lại nói như vậy? Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy hết.” Giọng điệu cực kì khẳng định.
“Thật sao?” Không dám tin, lại đầy mong muốn đó là sự thật.
“Ừ, thật.” Lau đi hơi nước còn vương trên hàng mi, Tezuka lấy ra điện thoại di động vừa đột nhiên vang lên.
“Tezuka Kunimitsu.”
“Tezuka, là tôi, Atobe, nếu như cậu có thời gian thì đến chỗ Ogihara thăm cậu ấy.” Trong điện thoại, giọng nói của Atobe lộ ra lửa giận.
“Xảy ra chuyện gì?” Đi tới nhà bếp, Tezuka hạ thấp giọng nói, nghĩ Tezuka có việc nên Ogihara vào phòng ngủ lấy áo choàng tắm để đi tắm.
Nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, Tezuka phát hiện bên cạnh hoa anh đào có một dòng chữ rất nhỏ: Tezuka Kunimitsu – hoàng tử núi băng. Phát hiện Tezuka đang nhìn cái gì, Ogihara xấu hổ cười cười, “Ha ha... Cái này... Tôi vốn định bỏ đi, cuối cùng lại quên nói cho bọn họ mất tiêu... Ách... Tezuka, thật sự anh không băng một chút nào đâu...”
Vuốt vuốt tóc Ogihara, Tezuka mở miệng: “Itsuki-chan, tôi rất thích, cảm ơn vì món quà.”
Tháo kính của Tezuka xuống, Ogihara thoả mãn cười thật sâu, đôi mắt đẹp như thế, vì sao muốn giấu đi chứ.
“Tezuka, anh biết vì sao tôi không đi dọa anh trước không?” Nói với Tezuka về trò đùa của mình, Ogihara vừa ăn đồ ăn Tezuka làm vừa đơn giản nói.
“Vì sao?”
“Uhm... Bởi vì tôi rất sợ Tezuka đó, nếu như anh biết tôi đã trở về chắc chắn sẽ bắt tôi đi học... Tôi muốn chơi thêm hai ngày đã... Còn có... tôi muốn làm cho anh sốc một phen!” Tâm tình đã khôi phục, Ogihara lại thể hiện bản tính ham chơi của mình.
“…” Trong mắt Tezuka hiện lên sự để ý, “Itsuki-chan, tôi muốn sau này luôn là người đầu tiên biết tin tức của cậu.”
“Được được... nhưng... có một điều kiện.” Tròng mắt Ogihara xoay động, Tezuka nhíu mi hỏi.
“Tezuka... có thể miễn bữa cơm tôi thua anh được không?” Không phải cậu tiếc tiền đâu, nhưng bọn họ đều là hoàng tử đó, sao có thể để mình mời cơm chứ... Ogihara chẳng hề cảm thấy yêu cầu của mình quá đáng chút nào.
Trong mắt lộ ra ý cười, Tezuka “Ừ” một tiếng, đổi lấy tiếng hoan hô hưng phấn của Ogihara.
Nhìn người đang vui vẻ, Tezuka cũng cảm thấy vui sướng lây: Itsuki-chan... em rất dễ thỏa mãn, rất dễ vui sướng, nhưng... nhưng cũng rất dễ bị thương tổn... tôi phải làm gì để bảo vệ được sự hồn nhiên đơn thuần mà lại mong manh dễ vỡ của em đây?