[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 87 : Ngấm ngầm phát sốt
Ngày đăng: 13:52 19/04/20
“Bộp!”
“Game won by Ogihara, 6: 3 ”
Lau mồ hôi, Ogihara đi tới đối diện, cười nói, “Ryoma, cậu tắm cho Karupin nha.”
“Backy, vì sao không tháo Power Ankle dưới chân?” Ryoma hơi mất hứng, không phải vì thua mà vì đối phương lại chỉ tháo Power Ankle trên tay.
Đi tới trước mặt Ryoma, Ogihara nhỏ giọng nói: “Ryoma, tớ cũng không muốn đánh lâu rồi lại ngủ lâu như vậy, buổi tối tớ còn muốn cùng đội trưởng luyện tập mà. Được rồi, có muốn tớ giúp cậu tập luyện không?”
“... Đương nhiên.” Sắc mặt Ryoma dịu xuống một chút, nghe được đề nghị của Ogihara, trong mắt cậu hiện lên mừng rỡ.
“Itsuki-chan, thế nào rồi? Mệt à?” Ra khỏi sân bóng, Fuji lập tức cầm lấy túi tennis của Ogihara.
“Không mệt.” Nhận lấy khăn mặt Yukimura đưa tới, Ogihara nói, “Seiichi, buổi tối đến chỗ tôi ăn cơm đi.”
“Không cần, Itsuki-chan, giờ tôi phải về bệnh viện.” Anh biết nếu mình đến nhất định Ogihara sẽ lại phải đưa anh về.
“Yukimura, đi thôi, tôi đưa cậu về.” Atobe mở miệng.
“Seiichi, đến đi mà.” Ogihara yêu cầu.
“A, Ogihara... Tôi cũng muốn đi.” Mỗ vị mèo con vừa mới lấy lại tinh thần sau trận đấu vừa nghe thấy có ăn thì kêu to lên.
“Được, hôm nay tất cả mọi người đến chỗ tôi ăn cơm đi, đồ ăn Trung Quốc tôi làm rất được đó.” Ogihara mời tất cả những người khác, sau đó lại nhìn về phía Yukimura, “Seiichi, tôi làm canh thịt bò anh thích uống nhất được không?”
“Ừ, Itsuki-chan, vậy phiền phức cậu rồi.” Yêu cầu của cậu, anh rất khó cự tuyệt.
“5 bông... Chúng tôi đã đếm, bức tranh có tổng cộng 15 bông hoa.”
“Được, tôi đã biết, cảm ơn ngài, tôi sẽ phái người tới mang bức tranh về, giúp tôi chuyển lời cảm ơn tới giáo chủ.”
“Xin đừng quá mức sầu lo, nếu như bức tranh là của Thượng đế lưu lại, xin hãy tin tưởng Thượng đế sẽ không thương tổn con dân của Người. Giáo chủ đã quyết định từ hôm nay trở đi sẽ vì Backy Douglas tiến hành cầu nguyện mười ngày, hơn nữa ngài ấy vẫn sẽ quan tâm đến tình huống của bức tranh.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Cúp điện thoại, cả người Anthony lạnh lẽo nhìn hai người khác trong phòng. “Cha, Hall, giáo chủ ngài ấy cũng không có biện pháp. Trong tranh có 15 bông hoa, bây giờ, đã nở ra 5 bông rồi, bọn họ dùng tất cả phương pháp nhưng vẫn không thể ngăn cản hoa tiếp tục nở. Giáo chủ nói tranh này có lẽ là ý chỉ của Thượng đế... Ngài chuẩn bị tự mình vì Baby tiến hành cầu nguyện... Con sẽ đi mang bức tranh về.” Giáo chủ cũng không có cách nào, vậy rốt cuộc bức tranh đó xuất hiện trên thế giới này như thế nào!
“Nhớ kỹ, chuyện này đừng cho mẹ các con và Baby biết. Bên Nhật Bản có tin tức sao?” Ken dường như thoáng cái đã già đi mười tuổi. Từ khi hắn biết chuyện này, hắn không có một ngày ngủ ngon.
“Bên Nhật Bản truyền đến tin tức là Baby không có gì khác thường. Hai ngày trước em ấy có thể vì không quen khí hậu nên được bạn bè đưa vào bệnh viện, thế nhưng kiểm tra của bệnh viện bên đó tất cả đều bình thường. Con cũng mang báo cáo đưa đến bệnh viện tư nhân Douglas rồi, bọn họ cũng nói giống như bên Nhật Bản. Baby gọi điện thoại về cũng rất bình thường, tâm tình tốt, chỉ nói mùa hè tới rồi, em ấy hơi chút khó chịu.” Nghĩ đến em trai, Anthony lại càng thêm cảm thấy sợ hãi bức tranh.
“Ngày kia là sinh nhật Baby, các con tới xem xem, tự mình xem nó có cái gì … không ổn không.” Nếu như không phải đã đáp ứng đứa con, bây giờ hắn chỉ muốn mang ngay đứa con về nhà, để cậu bên cạnh mình.
“Baby gọi điện thoại không cho chúng con đi, nói Atobe Keigo chuẩn bị giúp em ấy tổ chức chúc mừng sinh nhật trên du thuyền tư nhân nhà cậu ta, còn mời rất nhiều người, không muốn chúng con vất vả. Em ấy nói nghỉ hè muốn chúng con dẫn đi ra ngoài du lịch, bù lại sinh nhật cho em ấy.” Hall nói tiếp, anh hận không thể ngay lập tức là nghỉ hè.
“Giải Kanto diễn ra lúc nào?” Ken hỏi.
“Ngày 20, sau sinh nhật Baby.” Anthony đã nắm giữ lịch trận đấu bên kia.
“Sau khi giải Kanto kết thúc, mang nó về.” Ken lên tiếng, hắn không đợi được đến lúc con trai nghỉ hè.
“Vâng, con cũng có ý này.” Anthony trả lời.