[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 96 : Đôi cánh thiên sứ
Ngày đăng: 13:53 19/04/20
Bóng bay ra từ vợt Ogihara, ngay khi Kirihara chờ đợi “Rumba hai trong một” xuất hiện thì thấy quả bóng nhỏ màu vàng lấy tốc độ siêu nhanh rơi bên chân Sanada, sau khi bắn lên thì bay ra ngoài, vợt Sanada vung ra không trúng bóng.
“Tốc độ thật nhanh!” Vài người sợ hãi than một tiếng, Sanada vậy mà không đỡ được quả phát bóng của cậu ta!
Thấy Sanada cúi thấp người, Ogihara cười, bóng lại bay ra ngoài.
“30-0”, tốc độ bóng quá nhanh, cho dù Sanada đã làm tốt tư thế chuẩn bị đỡ bóng từ lâu nhưng bóng vẫn sượt qua vợt tennis của hắn rồi bay ra.
Sanada, người anh phải hạ thấp hơn nữa, trọng tâm dồn xuống chân trái thì sẽ có thể đỡ được đường bóng này, Ogihara nói trong lòng, bóng lại bay ra với tốc độ nhanh hơn. Dường như nghe được lời trong lòng Ogihara, đường bóng này, Sanada giống như con báo nhảy lên đỡ bóng trước khi nó nảy lên, đánh bóng trở lại.
Tốc độ bóng cực nhanh, dường như tốc độ của hai người đã tăng thêm, chợt thấy thân hình của Ogihara có chút không đúng. Bóng bị cậu thoải mái tiếp được, lần này, cậu lại không dùng lực mạnh để trả bóng, còn Sanada bên đối diện đã giơ lên tay phải.
Vừa rồi là “Phong”, lúc này, Ogihara lại nở nụ cười nhàn nhạt, trong tình huống cậu hoàn toàn không nhận ra, thân thể cậu bắt đầu xuất hiện biến hóa. Sương tím mỏng manh phảng phất xung quanh cậu, phía sau có hai luồng sáng vàng nhạt mơ hồ. Trong nháy mắt khi bóng xuất hiện, vợt của Ogihara vung lên.
“... 40-0” Trọng tài không thể tin được nhìn Ogihara lúc này. Khi ánh sáng màu vàng trở nên rõ ràng, bóng trong tay Ogihara bay với tốc độ khó mà tin được rơi xuống đất tại sát đường biên bên sân của Sanada. Lần này bóng không nảy lên mà lăn dọc theo mặt đất ra ngoài.
“Anthony!” Hall vẻ mặt khủng hoảng thấp giọng hét lên, không, sẽ không đâu, Baby của anh không phải thiên sứ! Luồng sáng màu vàng kia làm anh dường như thấy được đôi cánh, đôi cánh lúc nào cũng có thể vụt bay đi!
“1-1” Game thứ hai kết thúc rất nhanh, người bên ngoài sân mang theo hưng phấn, sợ hãi, kích động, không biết làm sao, các loại tâm tình khác nhau nhìn Ogihara và Sanada. Đây là trận đấu giữa hai người thực lực cực kì xa nhau, người kia không hổ là “Thần đồng tennis “, cũng khó trách người khác lại gọi cậu là “Thiên sứ mắt đen”.
Mười phút sau, nụ cười trên mặt Ogihara càng sâu hơn, tất cả có chút mờ mịt, đôi mắt thường xuyên lóe lên linh động lại hiện ra vài phần thản nhiên. Sau đó, đôi mắt ôn nhu kia chậm rãi khép lại, vợt tennis trong tay dường như có sinh mệnh, vững vàng mà đánh bóng hoặc trả bóng.
“... 6-1” toàn trường lặng ngắt như tờ. Theo tiếng hô của trọng tài, trận đấu kết thúc, nhưng dường như Ogihara không nghe thấy, vẫn là động tác chuẩn bị đỡ bóng. Một người đi tới trước ôm lấy cậu, “Baby, Baby.” Anthony khẽ gọi, người trong lòng vẫn không hề cử động một lúc lâu, một lát sau mới dần dần mở hai mắt, trong mắt mang theo vài phần mê man, rồi mới tỉnh táo lại.
“Anh...” Ogihara cúi đầu kêu lên, vợt trên tay rơi xuống đất, “Anh... Em làm sao vậy?” Cậu chỉ nhớ tốc độ bóng của Sanada rất nhanh, đánh xong hai game thì cậu có hơi không khống chế được chính mình, rồi chuyện tiếp theo giống như rơi vào sương mù, nửa thật nửa giả, lúc này lại hoàn toàn không có ấn tượng, “Anh, em mệt mỏi quá...” Ogihara nói một câu rồi dựa vào người đại ca mà ngủ, sân tennis hiện giờ tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt.
“Lần trước Ogihara cậu ấy cũng như thế này...” Sanada đi lên trước nói, trong lòng có phần bất an, có phải hắn không nên để Ogihara đấu trận này với mình không.
“Tôi biết.” Nhìn “Ogihara” trên bàn, Tezuka mở miệng, “Tôi sẽ dùng tay phải.” Anh lại một lần nữa đánh vỡ nguyên tắc của mình.
Bên kia truyền đến một tiếng thở ra đầy tức giận, rồi có tiếng nói: “Tezuka, ngày mai tôi sẽ mang theo đồ ăn ngon, anh đừng tới đón tôi sớm quá.”
“Ừ, đừng quá mệt mỏi.”
Kết thúc cuộc nói chuyện, Tezuka thở dài, trận đấu ngày mai...
…...
“Baby, anh muốn bàn với em một việc.” Suy nghĩ một chút nên nói như thế nào xong, Anthony nói.
“Dạ?” Quay người một cái, Ogihara nhìn đại ca ngồi ở bên giường.
“Baby, hôm nay em đánh bóng xong thì rất mệt mỏi, anh chưa từng thấy em như vậy. Hơn nữa, bây giờ thân thể em bị một ít bệnh lặt vặt, anh nghĩ... trước khi em khỏe lại, có thể không chơi bóng không, đúng hơn là không hề tham gia bất kì trận đấu nào, kể cả đấu tập hay là trận đấu không chính thức như hôm nay.”
Từ trên người nhị ca chuyển lên người đại ca, hai tay Ogihara ôm lấy thắt lưng đại ca, “Anh... Em làm anh lo lắng phải không?” Cậu không biết trạng thái này của mình là như thế nào, nhưng sau khi kết thúc cậu sẽ mê man, khiến cậu rõ ràng một chút về thân thể của mình, cậu như vậy... đúng là không thích hợp.
“Baby, anh tin tưởng tình trạng này rất nhanh sẽ qua, chỉ là tạm dừng một thời gian mà thôi, sẽ không lâu lắm đâu.” Baby gầy, cánh tay ôm mình cũng không rắn chắc như trước. Thượng đế, rốt cuộc muốn chúng con phải làm như thế nào Người mới buông tha Baby của chúng con.
“Vâng, em nghe anh.” Ogihara nâng thân lên hôn đại ca một cái, “em sợ anh lại đánh mông em lắm, mông em đến giờ vẫn còn đau đây này.”
“Baby, đến đây, nhị ca xoa xoa cho em.” Hall mở rộng vòng tay với em trai.
“Hì hì, vẫn là nhị ca tốt nhất.” Ogihara nhào tới trên người nhị ca, “Nhị ca, sau này em phạm sai lầm anh cũng không thể giống đại ca đánh mông em nha, bị người khác biết em sẽ rất mất mặt đó.”
“Chỉ cần em ngoan thì đại ca sẽ không đánh em.” Nhéo nhéo cái mũi đang bất mãn của em trai, Anthony yên lòng. Sau đó đến nhà bếp lấy cơm tối cho cậu, đến tối rồi, đối với buổi tối bây giờ anh đã bắt đầu có sự bài xích.