[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 13 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


Ngập ngừng tiến vào 1 biệt viện yên tĩnh nằm ở phố Tây Trang, Bách Diệp trong đầu không ngừng đấu tranh dữ dội. Nơi chàng ở liệu cô có nên đến? Nếu chàng nhìn thấy cô rồi lại giận đến công tâm rồi thương thế nặng hơn thì sao? Nhưng... cô đã quyết tâm rồi, cô muốn ở bên chàng, được nhìn chàng mỗi ngày, được yêu chàng từng phút giây. Cô không muốn như trước đây, không đấu tranh cho tình yêu của mình mà đã buông xuôi, dù là làm kẻ thứ 3 đáng bị người đời phỉ nhổ nhưng cô vẫn muốn yêu hết mình 1 lần. Từng bước chân nặng trĩu kéo dài trên những viên gạch lát sân đã có vài viên vỡ vụn, khung cảnh có yên tĩnh nhưng sao nơi đây lại cô quạnh đến vậy? Tiếng đàn cầm réo rắt thê lương như tiếng ca thán của tình yêu không có kết cục. Từ giữa mặt hồ sen trắng có 1 cái đình cao, trong đình là 1 chàng trai tuấn tú đang đắm mình vào từng nốt nhạc khi trầm thấp khi ngân cao biến hóa ảo diệu.



Nhìn thấy chàng lòng cô thấy yên tâm hơn, trông chàng đã khá hơn nhiều. Chỉ có khuôn mặt trắng xanh và ánh mắt khắc đầy nét đau khổ là khiến cô thấy ngực nhói buốt. Chàng vì ai mà buồn, vì ai mà ngồi đây độc tấu 1 khúc đàn nghe não lòng? Sự yếu đuối trong cô trỗi dậy, liệu việc cứ cô chấp với 1 thứ tình cảm vô vọng sẽ có ngày nhận được hồi âm? Cô quyết định xoay người bước đi. Nhưng lúc này tiếng đàn im bặt, tiếng chàng không chút cảm xúc vọng đến:



- Là ai đến?



Bị chàng phát hiện rồi. Cô cười khổ bước ra, vừa nhìn thấy cô ánh mắt chàng tối lại. Chàng ném cho cô cái nhìn lạnh lẽo, còn đâu ánh mắt đau thương vừa rồi.



- Ta đến thăm chàng. Lần trước may là chàng kịp tới cứu nếu không cái mạng của ta đã chẳng còn. Vết thương của chàng... đã đỡ nhiều chưa?



- Đa tạ Trắc cô nương quan tâm. Việc trợ giá là bổn phận và trách nhiệm của ta, ta cũng chỉ là tiện tay cứu người mà thôi. Lần đó bị thương khá nặng, đến giờ ta vẫn còn chưa khỏi hẳn, hôm nay đã vận động quá nhiều nên có phần mệt mỏi. Mong cô nương khi khác lại gặp.


-Tỉ ở đây lâu chứ? Sống ở phủ Tướng quốc cuộc sống thế nào? Sao bây giờ mới chịu về thăm ta? Tỉ nỡ để ta 1 mình quản lí cái cửa hàng này sao? Thật là bức người quá đáng. Nhưng tỉ xem này, ta không phụ sự kì vọng của tỉ đâu....



Cô mỉm cười vui vẻ bên cậu thiếu niên đầy sức sống. Hai người vừa bán hàng vừa hàn huyên không ngừng. Cả ngày hôm đó, cô mới có dịp cười vui trở lại khi ở cạnh Tử Lâm. Trước khi về lại phủ, cô dặn dò cậu đủ điều về các mánh lới kinh doanh, dặn cậu phải biết chăm sóc sức khỏe để còn quán xuyến công việc thật tốt. Cô nói sẽ cố gắng đến giúp thường xuyên hơn. Bước vào cánh cổng uy nghi của phủ Tướng quốc, cô xoay người vẫy tay tạm biệt:



-Tạm biệt nhé, đệ về đi kẻo muộn. Cảm ơn đã đưa ta về phủ.



-Được rồi, nhưng tỉ phải nhớ rảnh là đến chỗ ta đấy.



-Đã biết!!!



Một ngày lại tiếp tục trôi qua, Bách Diệp vừa đi vừa nhún những bước nhẹ bẫng yêu đời. Từ lâu rồi cô mới thấy như mình được hồi sinh trở lại. Vừa đi cô vừa khẽ ngân nga vài giai điệu tươi vui, để từng đợt gió đêm thổi đến làm tung bay làn váy mềm. Trên 1 cành cây đa tán rợn ngợp, có bóng người chăm chú nhìn vào cô gái trẻ, đôi môi người đó mím lại rồi khẽ nhẩm cái tên “ Trắc Bách Diệp“.