[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 2 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


Cô bị cơn đau đớn đến choáng váng hành hạ bức mình tỉnh dậy. Trong tầm mắt cô bây giờ là trời đất bao la và vách núi lởm chởm đầy hung hiểm. Một trận đau đớn lại dội đến khi cô cố gắng cử động thân thể. Không thể xác định là bản thân đang ở đâu, chỉ nghe thấy tiếng người huyên náo. Cô cố gắng cất tiếng kêu cứu nhưng âm thanh phát ra chỉ là những từ ngữ không rõ nghĩa đứt quãng: “ Hmm.. cứu... tôi...ư...ư..“.



Rốt cuộc cũng có người tìm ra được cô, đôi mắt nặng trĩu của cô chỉ nhìn thấy có bóng người đu dây xuống chỗ cô. Bản thân như được nâng lên nhưng lại động vào vết thương khiến cô bật ra những tiếng rên rỉ thống khổ. Được đưa lên đến nơi an toàn, cô kịp nhìn thấy nơi mình vừa nằm là 1 vách đá nhô ra của khe núi này, phía dưới là vực sâu thăm thẳm. Cô sợ hãi và choáng váng rồi kiệt sức ngất lịm lần nữa.



**************************



- Con gái cưng, dậy nào. Con ngủ như thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?
Bách Diệp bỗng thấy mũi mình cay cay, khóe mắt chua xót ẩn ẩn nước mắt. Cô trách bản thân quá ngốc, quá nhu nhược.



Thật không ngờ cô lại có ngày lụy tình đến vậy để rồi đánh mất tất cả những gì mình có.



Nằm chơi nhàn rỗi chán chê, cô quyết định đi đến chợ làng chơi bỏ mặc Tấm làm việc 1 mình cần mẫn trên sông. Tấm đứng thẳng người, duỗi thắt lưng mỏi nhừ và đưa tay lau tầng mồ hôi mỏng rịn trên trán, nàng nhìn theo bóng dáng Cám đang rời đi. Cám ngày càng khó hiểu, cô như biến thành người khác hoàn toàn vậy. Trước đây Cám rất ghét nàng, thường xuyên tranh giành và đố kị với nàng, nhưng Cám hiện giờ thì trưởng thành hơn, tuy rất lạnh nhạt nhưng lại kính trọng nàng hơn. Tuy là em cùng cha khác mẹ lại hay gây khó dễ cho mình nhưng nàng cũng chỉ có 1 cô em gái là Cám nên nàng vẫn thương yêu em vô cùng. Nàng chỉ mong cả nhà có thể cùng nhau sống an bình đến cuối đời là đủ. Những cơn gió mát dịu đưa đến làn hương dịu dàng của hoa bưởi gần đó, nàng vui vẻ tận hưởng cảm giác thỏai mái này và phóng tầm mắt về cửa sông phía xa. Bỗng nàng giật mình nhận ra có gì đang trôi theo dòng chảy về phía mạn bờ, nàng nhanh chóng tiến lại gần và kinh hãi: 1 người bị bất tỉnh đang nằm đó, khuôn mặt tái nhợt và hơi thở rất mỏng manh.