[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm
Chương 21 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Bách Diệp nặng nề mở đôi mắt nặng trịch, đau xót cựa thân mình. Cô thấy đầu óc mình trống rỗng, cả người hư yếu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô lực. Giờ cô vẫn đang ở trong nhà lao đó, chỉ là đã được nằm xuống chiếc giường gỗ mới được kê vào. Bộ quần áo của mình đã được thay bằng áo phạm nhân trắng đục. Trong phòng không còn có ai, một mình cô nơi này cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi, cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình dù sao cũng chết, sao còn phải sợ mấy thứ cảm giác vô hình này. Cánh cửa sắt nặng nề mở ra lần nữa, chàng bước vào trên tay bưng một khay gỗ có bát cháo loãng và 1 bát thuốc đen đặc, bước nhanh về phía cô đang cố gắng ngồi dậy. Chàng đỡ cô ngồi dậy, tỉ mẩn chỉnh tư thế để cho cô có thể ngồi thoải mái nhất. Cô muốn từ chối mọi hành động chăm sóc của chàng nhưng vì mình không còn sức lực nên đành chấp nhận. Cô nhìn từng hành động của chàng trong thắc mắc, vì sao phải lo cho cô? Đây đâu phải tính cách của chàng. Trước ánh mắt của cô, chàng tận lực tránh đi không dám nhìn thẳng, vì chàng thấy hổ thẹn, vì chàng là kẻ có tội. Cuối cùng cô đành rời ánh mắt về góc phòng tối tăm, trong lòng tìm mọi cách để tố giác thất hoàng tử. Cho dù có chết, thì tất cả phải cùng chết chung.
Giây phút hòa thuận hiếm hoi giữa hai người lại diễn ra trong căn phòng giam lạnh lẽo, ẩm thấp. Một người sám hối, một người suy tư. Sau khi đã ăn xong, chàng lấy khăn dịu dàng lau miệng cho cô. Trong trí nhớ của cô chưa từng thấy chàng đối xử như thế với cô. Nếu là trước đây cô hẳn là đã hạnh phúc đến nhìn đâu cũng là màu hồng mất rồi. Nhưng giờ này dù chàng có tỏ ra như vậy, trái tim của cô lại càng trùng xuống, trĩu nặng nỗi đau.
- Diệp, ta xin lỗi. Đã để nàng phải chịu ủy khuất rồi. Nàng thấy đã đỡ hơn chưa?
- ...
- Thái y nói nàng cần tĩnh dưỡng. Đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ lo liệu mọi chuyện.
Cô đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn chàng, như đang chất vấn: tội danh mưu sát hoàng hậu, hắn định làm thế nào mà lo cho cô? Trước ánh mắt ấy, thâm tâm chàng cũng đấu tranh mãnh liệt, chàng biết mình không có quyền hạn thay đổi việc này.
Cô đưa tay ôm lấy bụng, cơn đau âm ỉ dội lại, khiến cô đau đến chau mày.
- Ta thấy đau bụng quá. Thái y có nói ta bị làm sao không?
- Thương tình cho ngươi? Liệu ngươi có nghĩ đến ân tình giữa chúng ta mà dừng lại trước mọi việc không? Bách Diệp, lẽ ra ta nên giết ngươi ngay từ cái ngày ngươi biết toàn bộ về kế hoạch của ta rồi.
- Hoàng thượng, là tiện nữ bị người hạ cổ, không thể tiết lộ danh tính kẻ đó. Ahhh.... Ahhhhhhh.....
- Bớt xàm ngôn đi. Ngươi đừng tưởng tỏ ra đau đớn như vậy có thể khiến ta nương tay. Người đâu, bê vào đây.
Trong cơn đau dữ dội, đôi mắt cô bị che phủ bởi 1 tầng màu đỏ quỷ dị. Đôi tai ù đi không nghe được hắn còn nói gì nữa, cô ôm lấy lồng ngực như muốn nổ tung. Hai binh lính ôm lấy 1 thùng gỗ đặt giữa phòng, bên ngoài nó tỏa ra khói trắng và khiến nền nhiệt của căn phòng đột ngột giảm mạnh. Hắn tự tay gỡ bỏ thùng gỗ, đó là 1 khối băng lạnh toát được phục chế sẵn 2 lỗ đủ để nhét 1 đôi chân vào. Ánh mắt hắn lập lòe ánh sáng, hắn mỉm cười vẫy tay gọi cô: “ Diệp, mau lại đây xem ta có gì cho muội.”
Cơn đau chưa hề dứt, nỗi sợ hãi đã dâng lên chiếm trọn tâm trí cô. Hắn phất tay ra hiệu, 2 binh lính vừa rồi lại gần đem cô ngồi lên chiếc ghế hắn vừa ngồi, dùng sức nhét chân cô vào 2 lỗ trống trên tảng băng. Cái lạnh ập đến bất ngờ khiến cơn đau ban đầu biến mất, thay vào đó là cảm giác tê buốt thấu xương. Sự đau đớn 1 lần nữa lại tấn công, lần này nó thâm nhập vào tận trong xương cốt, cơ bắp của cô hoàn toàn tê liệt, đại não trì trệ bởi sự buốt giá len lỏi tận tim gan. Tiếng kêu gào thảm thiết của cô làm không gian càng thêm u tối, tựa như tiếng gào thét của tội nhân dưới 18 tầng địa ngục. Nhưng không 1 ai có ý định dừng lại hành động này. Hắn không bỏ sót nét mặt đau đớn tột cùng của cô, từng tiếng van cầu của cô cũng không làm cho hắn dịu đi cơn giận. Cách này không đúng, chỉ chịu đau đớn về thể xác là chưa đủ, hắn phải tìm cách để cô nếm trải mất mát đau thương.
Có người báo tin Tướng quốc công Trần nghiêm xin cầu kiến. Hắn xoay người rời khỏi, người rốt cuộc cũng phải đến.
Chẳng biết cô ngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần, đôi chân bị dùng hình giờ như không còn là của cô. Cổ họng khản đặc không còn phát được ra âm thanh nào, mỗi nhịp thở khò khè khó khăn. Giờ chẳng cần 2 binh lính túc trực giữ chân cô, cô hoàn toàn chẳng còn sức lực để làm bất cứ điều gì. Ngước mắt lên nhìn ô cửa sổ nhỏ xíu, ánh sáng lọt qua chiếu rọi từng hạt bụi bay trong không trung. Làm 1 hạt bụi nhỏ bé, thật tốt biết bao.