Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 12 : Không phải vô tình
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Đến giờ Dần, Đông Phương Bất Bại mới cho chư vị trưởng lão trở về, về phần trong vài canh giờ này Đông Phương Bất Bại có phái thủ hạ đi tra mấy vị trưởng lão hay không, Dương Liễm không rõ ràng, bởi vì hắn hiện tại rõ ràng nhất chính là cảm giác đau đớn vô cùng sâu sắc truyền đến từ cánh tay mình.
Tuy bị cảm giác đau đớn kích thích làm đại não hắn bảo trì thanh tỉnh, nhưng cảm giác toàn thân rét lạnh như cũ khiến hắn vô cùng khó chịu, tựa như toàn thân đang ở trong hầm băng, cả nội tạng hắn cũng có thể cảm giác được buốt lạnh đau đớn.
Đại phu thấy bộ dáng này Dương Liễm, cũng biết bây giờ là thời khắc khó khăn nhất, cho nên hạ châm càng thêm hung ác, chỉ cầu hắn không ngất đi, một khi ngất đi, sẽ không còn đường cứu vãng. Lúc này, một cánh tay bị thương ghim đầy châm đã sớm không ức chế được cơn mệt mỏi của Dương Liễm, chỉ thấy hai cánh tay cùng trước ngực hắn, ghim đầy châm, nhìn sơ, khiến người ta sợ hãi cực kỳ.
Đông Phương Bất Bại nhìn làn da trắng bệch của Dương Liễm đã đông lạnh phát tím, nhưng tình huống bây giờ đừng nói là chăn mà ngay cả áo Dương Liễm cũng không thể mặc, y xoay người ra gian ngoài, nói với Lục La vẫn đang đứng đợi “Lập tức đi chuẩn bị vài noãn lô.”
Lục La nhanh chóng gọi vài tiểu tư mang lên, xem ra là có chuẩn bị trước, chỉ là không có mệnh lệnh của Đông Phương Bất Bại, không dám tự tiện mang lên.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Lục La, trở lại gian trong, trong phòng đã ấm lên không ít, y nhìn ngân châm đại phu lấy một lần lại dài hơn một lần, hơn nữa lại thô to hơn. Người trên giường cũng vì đau đớn mà hô hấp dần dần nặng nề, ngẫu nhiên còn phát ra thanh âm kêu đau nhè nhẹ, trong căn phòng yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Lúc đại phu cầm một cây ngân châm chuẩn bị ghim lên đỉnh đầu Dương Liễm, thì Đông Phương Bất Bại đột nhiên trầm giọng nói,”Không cần ghim.” Trong giọng nói, mang theo một nôn nóng không thể bỏ qua,”Ngươi đợi ở bên ngoài, có chuyện gì bổn tọa sẽ gọi ngươi.”
Động tác của đại phu dừng lại, trong lòng thấy kì quái, nhưng không dám hỏi nguyên nhân, cẩn cẩn dực dực bắt đầu thu châm, không dám có chút chủ quan, đợi thu hết châm, đầu ông đã đổ đầy mồ hôi, hành lễ vớiĐông Phương Bất Bại rồi nhanh chóng lui xuống.
Đông Phương Bất Bại đến bên giường, nhìn Dương Liễm một thân xích lõa, lên tiếng hỏi,”Ngươi muốn chết không?” Ngữ khí lại mang theo sự bình tĩnh khó thể hình dung.
Có lẽ là vì trong phòng ấm áp hơn, lại có lẽ là vì đau đớn không còn rõ ràng như trước, *** thần Dương Liễm dần dần thả lỏng, nhưng vẫn còn có thể bảo trì thanh tỉnh, hắn nghe Đông Phương Bất Bại hỏi vậy, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười,”Giáo chủ, không ai mong mình chết, thuộc hạ cũng đồng dạng.”
“Dương tổng quản không cần khách khí,” Đối đãi Dương Liễm, Bình Nhất Chỉ xem như khách khí, lão bắt mạch, rồi đứng dậy đến cạnh bàn, bên trên đã sớm chuẩn bị tốt giấy mực, lão soàn soạt viết xuống phương thuốc, nhìn bốn phía, cuối cùng lại giao phương thuốc cho Đông Phương Bất Bại,”Giáo chủ, độc trên người Dương tổng quản dù lợi hại, nhưng cũng may nội công hắn không sâu, tốc độ độc phát không nhanh, vừa rồi thuộc hạ đã giải độc trên vết thương, độc trong cơ thể chỉ cần y theo phướng thuốc này uống mỗi ngày ba lần, sẽ trị tận gốc, thuốc này cần ba chén sắc thành một, tuyệt không thể chủ quan.”
Đông Phương Bất Bại nhìn sơ phương thuốc, không có nhìn ra vấn đề gì, mới đưa phương thuốc cho Lục La chép lại, rồi bảo nàng đi sao thuốc.
Đợi Bình Nhất Chỉ lui ra, Đông Phương Bất Bại đi vào nội thất, người trên giường đã chìm vào cơn mê man, y lẳng lặng nhìn thụy nhan tái nhợt của hắn, đột nhiên khóe miệng nhếch lên.
Nếu bổn tọa đã là sự tồn tại duy nhất mà ngươi nguyện ý trả giá bằng sinh mệnh, như vậy bổn tọa cũng sẽ không để sinh mệnh ngươi xuất hiện nguy hiểm. Nghĩ đến bí mật không thể mở miệng trên người mình, sắc mặt y buồn bã, một lát sau, sắc mặt lại lạnh xuống, nếu là…… Vậy thà rằng hủy, cũng sẽ không xảy ra lần hai lần ba gì nữa.
Đến phòng bếp, Lục La mới thấy toàn thân hư thoát khó chịu, chuyện xảy ra một đêm này làm nàng căn bản là không dám suy nghĩ, vô luận là ám sát, hay là Dương tổng quản bị thương, hoặc là giáo chủ quan tâm Dương tổng quản, đều là nàng không thể nghĩ quá nhiều.
Rất nhanh có tiểu tư mang dược vật đến, Lục La cẩn thận phân biệt dược thảo, mới dám bỏ dược vào dược quán [bình thuốc], trong chuyện này, nàng không dám có chút xíu chủ quan nào, nàng là người ở cạnh giáo chủ lâu nhất, từ lúc giáo chủ vẫn còn là Đường chủ thì nàng đã hầu hạ cạnh bên, nàng chưa bao giờ thấy giáo chủ quan tâm người nào trong giáo như thế, Dương tổng quản này xem như là một sự tồn tại đặc biệt.
Đốt lửa, nhìn dược quán chậm rãi toát ra khói trắng, nàng chỉ có thể may mắn Dương tổng quản tính mạng không đáng ngại, bằng không, bây giờ nàng cũng không còn mạng để ngồi trong này.
Dùng cây quạt nhẹ nhàng quạt lửa, Lục La tâm tư khẽ biến, Dương tổng quản được giáo chủ một mức sủng tín, hơn nữa làm người cũng tốt, nếu mình…… Mới chỉ nghỉ đến đây, Lục La lập tức vứt bỏ nó, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, tuyệt đối không thể có ý niệm trong đầu này, về phần vì sao, có lẽ ngay cả nàng cũng không quá rõ ràng.
Hết Không phải vô tình