Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 17 : Thẳng thắn sẽ được tha thứ

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Nhìn thấy nước trong bồn bị máu nhiễm màu đỏ, Đông Phương Bất Bại hí mắt, người này võ công không tốt, lực tay lại không nhỏ.



Lục La cầm thuốc trị thương, đi đến bên Dương Liễm, “Dương tổng quản, ta bôi dược cho ngươi.”



Đông Phương Bất Bại sắc mặt không thay đổi, nhưng tầm mắt rơi xuốngbình dược kia.



Dương Liễm vội ho một tiếng, “Đa tạ Lục La cô nương, tại hạ tự mình làm là được rồi.” Trực giác nói với hắn, thực để Lục La bôi dược cho hắn, hậu quả chỉ sợ sẽ không thể nào hảo.



Nhìn hai tay Dương Liễm, Lục La tuy rằng hoài nghi Dương Liễm trộm luyện Thiết Sa Chưởng, nhưng cho dù là Thiết Sa Chưởng, cũng luyện không đến nỗi hai tay biến thành huyết nhục mơ hồ như thế. Nàng xem hướng mắt của Đông Phương Bất Bại, đưa bình dược cho Dương Liễm, “Vậy được, ngươi cẩn thận, ta đi phòng bếp xem xem.” Nói xong, lại hướng về Đông Phương Bất Bại cúi đầu, “Giáo chủ, nô tỳ cáo lui.”



Ra cửa, thuận tay đóng cửa phòng, mơ mơ hồ hồ tựa hồ nghe được hai chữ “Lại đây”, nàng lắc lắc đầu, chắc không đến mức giáo chủ tự tay bôi dược cho Dương tổng quản đi.



“Giáo chủ, ta tự mình là có thể được, “ Dương Liễm ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn thành thành thật thật tới bên Đông Phương Bất Bại.



“Vậy ngươi hiện tại đánh một trăm cân củi được không?” Đông Phương Bất Bại lấy bình thuốc trong tay Dương Liễm, nhíu mày nói, “Mở tay ra.”



Bởi vì máu trên tay đã được tẩy đi, đã không còn dọa người như vừa rồi, nhưng mà bàn tay ban đầu trắng nõn đã có một tầng chai, Đông Phương Bất Bại mở bình ra, nhẹ nhàng ngửi một chút rồi mới rót vào lòng bàn tay Dương Liễm, chất lỏng màu xanh biếc chạm đến làn da, tản mát ra hương thảo dược thoang thoảng.



Vươn hai ngón tay từ từ xoa đều dược ra, Đông Phương Bất Bại thở dài một hơi, sau khi rút tay lại nói, “Vì cái gì muốn học võ?” Đầu ngón tay lại khẽ run lên, tựa hồ còn cảm thụ được bàn tay vừa rồi là lo lắng.



Nơi bị thương vì được xoa đều dược, có cảm giác lạnh lạnh xâm nhập, giảm đau đớn, có loại thoải mái nói không nên lời, Dương Liễm nhìn thấy ngón tay kia rút về, cười nói, “Thuộc hạ......”




“Ta hiểu được tâm ý của ngươi, “ Đông Phương Bất Bại biết hắn cũng là vì y suy nghĩ, người ngày thường biết cách đối xử với nữ tử, lại vì y khó xử một nữ tử như thế, nghĩ vậy, trên mặt y lộ ra vài phần ý cười, “Có hẹp hòi hay không, tất nhiên là do ta nói, ngươi lại tự coi nhẹ bản thân mình.”



Có Đông Phương Bất Bại ở đây, ai dám nói người này nửa phần không phải?



Nghe nói như thế, Dương Liễm trong lòng vừa động, còn chưa nhiều lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng khóc, hắn biến sắc, chẳng lẽ nói là......



Chỉ nghe Lục La mang theo thanh âm bi thương từ ngoài cửa truyềnvào, “Giáo chủ, vừa rồi tỳ nữ hậu viện tới nói, Thanh phu nhân đã đi.”



Dương Liễm trong lòng bàn tay lạnh đi, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy tươi cười trên mặt y tan đi, sắc mặt không có một tia biểu tình, không giống khổ sở, nhưng cũng không giống không sao cả, rõ ràng mặt không có biểu tình, lại làm cho hắn cảm thấy phức tạp vạn phần.



Đông Phương Bất Bại nhắm mắt, ngồi vào mép giường, “Đi xem đi.”



Dương Liễm ngồi xổm xuống cầm lấy hài nhẹ nhàng mang vào chân Đông Phương Bất Bại, “Giáo chủ, nén bi thương.”



Đông Phương Bất Bại nhìn nam nhân cầm chiếc hài mang vào cho mình, đưa tay cuốn lấy một lọn tóc trên vai người này, “Nén bi thương?”



Không bi thương, thì nén cái gì?



Hết Thẳng thắn sẽ được tha thứ