Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 19 : Đông phương, ta thích ngươi
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Trời càng ngày càng lạnh, thân thể Dương Liễm đã hoàn toàn khôi phục, hắn mặc một thân bạch y, trong tay còn ôm một chậu hoa, xuyên qua hành lang thật dài, đi về tiểu viện của Đông Phương Bất Bại.
Mấy ngày trước Thanh phu nhân bệnh chết, sáu vị phu nhân lại bị hưu, hậu viện quạnh quẽ đến cực điểm, hắn đi ngang qua thấy vài bụi hoa hoa thảo thảo, sớm nay đến đó đào một gốc cây hoa nhỏ bốn mùa xanh biếc lên.
Nghĩ đến mấy ngày nay ở cùng Đông Phương Bất Bại, tuy rằng thường thường thản nhiên rồi lại vui vẻ, hắn liền bất giác cong khóe miệng lên, chậu hoa rõ ràng lạnh lẻo trong tay cũng không cảm thấy lạnh.
Hắn cảm thấy, chứng bệnh này có lẽ chính là luyến ái. Cúi đầu nhìn hoa cỏ trong chậu, Dương Liễm bỗng thấy bất an, muốn nói với Đông Phương, lại nên mở miệng thế nào đây?
Chuyện trong lòng vẫn chưa nghĩ thông thấu, ai biết nửa đường lại gặp Hướng Vấn Thiên, trong giáo, hắn rất ít khi cùng Hướng Vấn Thiên có trao đổi gì đó, hai người nửa đường gặp nhau, Dương Liễm cũng chỉ là khách khí chào một cái.
“Dương tổng quản, “ Hướng Vấn Thiên trên mặt mang theo ý cười, “Thánh cô khi ra giáo bảo tại hạ nhắn cho tổng quản ít lời.”
Dương Liễm khóe miệng cong lên, “Nga?” Nhậm Doanh Doanh muốn cảnh cáo hắn?
“Thánh cô nói, phi thường cảm tạ Dương tổng quản, “ Hướng Vấn Thiên nhìn y vật trên người Dương Liễm, trong mắt có một suy nghĩ sâu xa, “Thánh cô còn nói, thỉnh tổng quản hảo hảo chăm sóc giáo chủ.”
Dương Liễm kinh ngạc, lấy tính tình Nhậm Doanh Doanh, sao lại làm ra chuyện thế này, nàng cho dù bất mãn, cũng sẽ không đắc tội hắn lúc này, dù sao cao thấp trong giáo có ai không biết Đông Phương Bất Bại tin tưởng hắn. Nhậm Doanh Doanh thái độ làm người trí tuệ, sao có thể nói ra những lời này? Đừng nói nàng thật sự cảm kích hắn nên mới nói vậy, kia so với Nhậm Doanh Doanh thích Lệnh Hồ Xung còn đáng sợ hơn.
“Thánh cô khách khí, Thánh cô quan tâm giáo chủ, thuộc hạ chắc chắn chuyển đạt cho giáo chủ, “ Dương Liễm ngữ khí vừa chuyển, “Lại làm phiền Hướng Tả sử chuyển lời của Thánh cô cho tại hạ.”
Trên môi tựa hồ còn mang theo hơi thở của người này, cao hứng rồi lại bất an, hạnh phúc với nụ hôn ôn nhu của người này, rõ ràng có được lời thề của người này. Lại bất an cho cái bí mật cả bản thân cũng không chịu nổi kia.
Nếu là người này biết được y là một người không trọn vẹn, lại như thế nào?
Đầu ngón tay y khẽ run lên, lại cầm tay Dương Liễm, áp chế bất an trong lòng, ôn hòa cười nói, “Ta lớn hơn ngươi một tuổi, ngày sau lúc chỉ có ta và ngươi, ta gọi ngươi Liễm đệ được không?”
Dương Liễm nghĩ đến Liên đệ kia, cảm thấy run lên, nói, “Chữ Liễm nhiều người xưng hô lắm rồi, ta không có tên, ngươi nghĩ cho ta một cái được không?”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy, cùng Dương Liễm mười ngón đan vào nhau nói, “Ta xưa nay cũng không chú ý này đó, nhưng là ta cũng không muốn gọi ngươi giống người khác.” Nghĩ nghĩ, nói, “Ngày sau ta gọi ngươi là Húc An [Húc: ánh nắng ban mai, An: bình an, yên ổn] nha?” Mặt trời chỉ mọc ở phương đông, rồi lại bình an, về phần cái gọi là không chết tử tế kia, có y ở đây, sẽ không để lời này trở thành sự thật.
“Mặt trời mọc lên ở phương đông, mặt trời thuộc về Đông Phương, “ Dương Liễm hôn lên mu bàn tay Đông Phương Bất Bại, cười nói, “Không thể tốt hơn.” Nói xong, vừa cười lên tiếng, “Ta là của ngươi, ngươi cũng là của ta.”
Đông Phương Bất Bại ánh mắt tối sầm, vô luận người này sau khi biết bí mật phản ứng thế nào, ít nhất hiện tại có thể cùng người này ở một chỗ như vậy, kia cũng là tốt.
Chuyện ngày sau...... Y nhìn nam nhân trước mắt cười đến ôn hòa lại vui vẻ, có thể gạt một ngày, vẫn đỡ một ngày.
Hết Đông Phương, ta thích ngươi