Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 27 : Biến cố
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Trong phòng thực im lặng, Đông Phương Bất Bại đem một bình thuốc nhỏ ném cho Dương Liễm, “Tự ngươi thoa đi.”
Dương Liễm cũng không dám nói nhiều, mở cái bình, ngửi được thảo dược hương nhàn nhạt, thoa dược xong bỏ bình dược qua một bên, “Đông Phương......”
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, đứng thẳng trước cửa sổ, bàn tay chắp sau lưng, trên mặt lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, “Ngươi muốn nói gì?
Có lẽ là thái độ của Đông Phương Bất Bại hiện tại làm cho Dương Liễm càng thêm bất an, hắn vài bước đi đến bên Đông Phương, chậm rãi nói, “Ta sẽ không thích người khác đâu.” Hắn vốn không để ý tới nữ tử kia, nhưng cũng không muốn thương tổn mặt mũi nữ hài tử của người khác, hơn nữa địa vị Vương Thành trong giáo khá cao, nếu là bởi vì loại việc nhỏ này làm trong giáo không được an bình, không phải sẽ gây cho Đông Phương phiền toái sao?
“Ta khi nào nói ngươi có ý tứ với người khác, “ Đông Phương Bất Bại cười cười, “Ngươi thế này, chẳng lẽ là trong lòng không vững.” Nữ nhân kia thích Dương Liễm y tin tưởng, cả thái độ Dương Liễm đối nữ nhân kia, y cũng thật rõ ràng.
“Đông Phương......” Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn tay ôm thắt lưng Đông Phương, Dương Liễm ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Đông Phương, này so với hương son loạn thất bát tao kia dễ ngửi hơn.
Bên hông cảm giác ấm áp, Đông Phương hơi hơi hạ mí mắt, tay lại ôm lấy Dương Liễm, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nếu thương hắn, sao lại không tin hắn?
Hai môi không biết khi nào đã dán lại với nhau, trao đổi hơi thở nhau, rõ ràng là thời tiết tuyết bay, gian phòng im lặng này lại ấm áp như xuân.
“Lục La tỷ, hiện tại có đem cơm trưa đưa đến phòng giáo chủ không?” Một nha hoàn hoàng sam có chút do dự nhìn thấy đồ ăn trong tay, hiện tại đã sớm qua thời gian dùng cơm, nhưng không nghe được mệnh lệnh truyền cơm, hương vị đồ ăn để lâu sẽ không ngon a.
Lục La nhớ tới cảnh sáng nay khi nàng dặn dò người quét dọn tuyết trong sân, Dương tổng quản tựa hồ là phạm vào sự tình gì, một mực đi sau giáo chủ vô cùng cẩn thận, sắc mặt giáo chủ nhìn không ra vui giận, nhưng cũng không có ý tứ trách cứ, nàng cũng không biết chính xác tâm tình giáo chủ hiện tại như thế nào.
“Ngươi chờ, ta đi xem một cái, “ Lục La buông khay trong tay, sải bước chân tới tiền viện, đi đến cửa phòng Đông Phương Bất Bại, “Giáo chủ, hiện tại có chuẩn bị dùng cơm?”
Dương Liễm nhìn cửa phòng đóng chặt, hơi hơi cúi đầu, dựa vào cửa, “Đông Phương, ta rất nhanh có thể trở về, ngươi không cần lo lắng, ta không có việc gì đâu.” Hắn hiểu được tâm tình của Đông Phương, chính là Giang Nam hắn không đi không được, bởi vì trừ bỏ chuyện cửa hàng, hắn còn phải đi lo liệu chuyện vẫn giấu ở trong lòng, hắn tuyệt đối không cho phép việc uy hiếp Đông Phương xuất hiện, đã không có Nhậm Ngã Hành, như vậy Đông Phương sẽ không chết, hắn không thể ngồi chờ vận mệnh thay đổi, mà là tự mình đi thay đổi vận mệnh.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Vỗ về phù điêu phượng hoàng trên cửa, Dương Liễm nhìn tuyết càng rơi càng lớn, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên nội dung trong Tiếu Ngạo Đông Phương chết đi, thấp giọng nói, “Ta sẽ không để cái kết cục kia trở thành sự thật.”
Đông Phương Bất Bại tâm tình vốn ủ dột nghe thấy Dương Liễm nói mấy câu đó, tốt hơn không ít, ngồi ở ghế trầm tư không nói.
Y như thế nào không biết là chính mình quá mức do dự, nếu là Dương Liễm không phải người y yêu, y cho dù là để hắn đi chịu chết chắc là không có nửa phần do dự. Nhưng trước mặt người yêu, y ngược lại lề mề.
Người ngoài cửa tuy rằng không nói gì, nhưng không rời đi, hai canh giờ qua đi, sắc trời trở tối, y vẫn không nghe tiếng bước chân Dương Liễm rời đi. Trên trời, tuyết tựa hồ càng rơi càng nặng.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, bên ngoài lạnh như thế, hắn là ngốc tử sao, đứng ở cửa còn ra bộ dáng gì nữa? Mở cửa ra, Dương Liễm quả nhiên còn đứng ở đó, một đôi tay đông lạnh đỏ bừng, nhìn thấy y đi ra, trên mặt lộ ra vài phần ý cười.
“Vào đi, “ xoay người vào phòng trong, người phía sau tự nhiên là đóng cửa đi theo, y thở dài, “Ngày mai ta bảo Mạc trưởng lão cùng Tang trưởng lão cùng ngươi đi.” Nói xong, đẩy người kia ngã lên giường, phủ chăn lên người hắn, “Ta gọi Lục La bưng cơm chiều lên.”
Dương Liễm đứng dậy cởi hài trên chân, ôm chăn mềm ấm, hàn ý trên người tựa hồ trong nháy mắt này toàn bộ thối lui.
Hết Biến cố