Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 33 : Gặp lại nhau

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Tháng ba ở Giang Nam là tuyệt đẹp, nhưng trong mắt Đông Phương Bất Bại, những thứ phồn hoa sớm đã không còn gì là đẹp, cảnh vật không có sức sống, đẹp và không đẹp, có gì khác biệt?



Tiếng ca từ đào kép trên thuyền hoa truyền qua sông, Đông Phương Bất Bại nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng, trong mắt che giấu một tia ủ rũ cùng đau thương.



“Giáo chủ, “ Phía sau bọn họ có một người vội vàng đuổi theo, đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại ôm quyền hạ giọng nói, “Giáo chủ, Phúc Uy tiêu cục hôm qua cả nhà bị giết.”



“Phúc Uy tiêu cục?” Đông Phương Bất Bại khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng không ngạc nhiên, mấy năm qua, Phúc Uy tiêu cục luôn gặp tai họa không ngừng, bị diệt môn cũng là chuyện sớm muộn. Nếu không phải vì Phúc Uy tiêu cục, Dương Liễm lại như thế nào đến Giang Nam , cuối cùng...



Y đã không muốn biết Dương Liễm làm sao biết Nhậm Ngã Hành bị tù ở Tây hồ, cũng không muốn biết hắn sao lại đi giết Nhậm Ngã Hành, hiện giờ hơn ba năm qua đi, y chỉ muốn biết người đó còn sống hay không. Có đôi khi y nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, ở ngay đầu đường Giang Nam, Dương Liễm một thân áo trắng, vẫn nở nụ cười với y như xưa.



Thu hồi suy nghĩ, Đông Phương lạnh lùng nói, “Diệt môn thì diệt môn, một tiêu cục nhỏ bé, chết sống cùng ta có quan hệ gì đâu?” Nhưng thật ra chuyện phái Tung Sơn cùng phái Hoa Sơn làm, làm cho người ta chán ghét tới cực điểm. Chuyện ba năm trước, bọn chúng sao có thể không có phần?



Mấy người đi theo biết giáo chủ vài năm qua cực kỳ ghét ba phái Tung Sơn Hoa Sơn Thanh Thành, đối Phúc Uy tiêu cục kia lại không có hảo cảm, nhưng hiện tại nhìn thấy lãnh ý trong mắt y, vẫn làm cho lòng bọn họ run lên.



Lại đi thêm một đoạn, chợt thấy một tiểu quán ở bên đường, một lão nhân tóc bạc ngồi trong tiểu quán bộ dáng thần bí khó lường vuốt râu, bên cạnh còn có một chữ “Quẻ”.



Lão nhân đầu bạc thấy đoàn người Đông Phương ăn mặc không tầm thường, ánh mắt sáng ngời, đợi bọn hắn đi ngang qua bàn của mình, chậm rì rì mở miệng nói, “Vị hồng y công tử này, hôm nay chắc chắn có tin vui.”



Tin vui? Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân đầu đầy tóc bạc, trong mắt lại mang theo một tia trào phúng, “Tại sao nói vậy?”



“Công tử một thân hồng y, vốn là ý may mắn, thêm nữa hôm nay xuôi gió xuôi nước, công tử hôm nay vận may đứng đầu, tất có chuyện tốt xảy ra.” Lão nhân tóc bạc híp mắt nói, “Hôm nay chính là ngày nhân duyên đại cát của công tử.”



Ngày đại cát? Đông Phương Bất Bại nhìn lão nhân bịa chuyện, không biết sao nghĩ tới chuyện Dương Liễm từng nói với y, sắc mặt phát lạnh, nếu những lời này thật sự có thể tin, Dương Liễm sao lại biến mất nhiều năm như thế, sống chết chưa biết.
“Đã qua bốn năm.”



“Ân, “ ngữ khí hơi hơi run rẩy.



“Ngươi nợ ta rất nhiều lương tháng.”



“Đông Phương...” Nam nhân không phải không khóc, chỉ là không phải thâm tình thì không khóc. Nước mắt ấm áp rơi trên cổ Đông Phương, Đông Phương siết thật chặt ôm ấp, “Sau này bổn tọa nhất định khóa ngươi lại, ngươi cho dù chết cũng phải chết trước mắt bổn tọa.” Vốn là lời nói cực nghiêm túc, nhưng chữ “Chết” trong miệng Đông Phương, lại hơi hơi rung lên, tiết lộ lo lắng cùng khủng hoảng trong lòng y.



Dương Liễm nhắm mắt lại, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Đông Phương, “Không bao giờ nữa, không bao giờ nữa.” Nỗi nhớ của hơn ba năm, làm cho ngày ngày không được ngủ yên, mỗi khi nhắm mắt, lại nghĩ đến Đông Phương có thể gặp chuyện không tốt hay không, có thể có người tìm Đông Phương gây phiền toái hay không. Mà từ khi tiến vào biên giới Đại Minh, hắn vẫn chưa từng ngủ an ổn, vui sướng muốn nhìn thấy Đông Phương giống như loại dược làm cho người ta hưng phấn không thôi, cho dù thân thể mệt mỏi cực điểm, nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được.



Hiện tại *** thần vốn buộc chặt trong một khắc ôm lấy Đông Phương, rốt cục buông lỏng ra. Dựa vào đầu vai Đông Phương, hắn nhẹ nhàng nói, “Đông Phương, ta buồn ngủ.”



Lúc lâm vào hắc ám, chung quanh không còn là lạnh lẻo cùng khủng hoảng, mà là ôm ấp ấm áp.



Đây là Đông Phương, nên cho dù ngủ như vậy, cũng không có vấn đề gì.



Đông Phương nhìn thấy người kia ngủ trên vai mình, trong lòng hoảng hốt, bắt lấy cổ tay hắn, phát hiện chỉ là mệt nhọc quá độ, Đông Phương nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía đám người Đồng Bách Hùng đứng cách đó không xa, “Lập tức đi chuẩn bị thuyền hoa.”



Ôm lấy người đang ngủ say, trong mắt y là kiên định chưa từng có, nếu kết cục buông tay là thế này, không bằng chặt chẽ khóa người này lại bên người.



Hết Gặp lại nhau