Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 42 : Phân quyền
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Ngày hôm sau khi Đông Phương Bất Bại về giáo, liền truyền ra tin tức Hướng tả sử bị giáo chủ phái ra ngoài làm việc, đa số những thượng vị giả đều ở tổng đàn, một tả sử xuất giáo cũng không có ai chú ý nhiều, huống chi trong giáo gần đây có đại hỷ sự cần xử lý, ai còn lo lắng một chuyện nhỏ như vậy.
Nhưng ngược lại Vương trưởng lão từ đáy lòng lại sinh nghi, Hướng Vấn Thiên tuy nói cùng mình giao tình không sâu, nhưng năm rồi vào ngày sinh của ông cho dù gã có ra ngoài cũng sẽ đưa đến một phần lễ vật trước, sao lần này đến lượt ngày hỉ sự của nữ nhi mình gã lại vô thanh vô tức ra giáo?
Dương Liễm nghe được tin tức Hướng Vấn Thiên suốt đêm rời giáo, nhớ lại đêm qua Đông Phương về muộn, sắc mặt khẽ biến, nhưng trong lòng hiểu rõ, Hướng Vấn Thiên chỉ sợ đời này không thể về giáo được nữa.
Viết xuống giấy Tuyên Thành một chữ Phúc, thấy thế nào cũng thiếu chút khí khái, trùng hợp Đông Phương từ sau lưng đi đến, nhìn thấy chữ Phúc của Dương Liễm, nhìn kỹ một lát, mới nói, “Ngược lại tốt hơn trước kia nhiều.”
Dương Liễm buông bút lông, thở dài, “Đời này ta không có biện pháp hiểu thấu đáo cái thứ bác đại *** thâm này rồi, “ một bên thu dọn mấy thứ trên bàn, một bên nói, “Đông Phương, ta nghe nói Hướng tả sử xuất giáo.”
Đông Phương ngẩng đầu nhìn y, cất chữ Phúc của Dương Liễm vào trong đống tranh chữ, “Ân, đêm qua ta cho gã xuống Hắc Mộc Nhai.” [Shal: bằng đường bay!? – Gin: cả bằng chó kéo nữa chớ =]] ]
Dương Liễm gật đầu, sang bồn rửa tay, “Ta còn nghe nói ngày mai là ngày đại hỉ của Vương Tử cô nương cùng Trịnh Hương chủ.”
“Ân,” Đông Phương nhìn hắn, nhớ tới nữ nhân này từng ái mộ Dương Liễm, cau mày, “Buổi chiều ta muốn đi đại điện trong giáo cùng chư vị trưởng lão nghị sự, ngươi đi cùng ta.”
Dương Liễm do dự một chút, “Ta đi... Không sao chứ?” Hiên tại hắn ra ngoài, không biết có bao nhiêu người phải kinh ngạc.
“Ngươi vốn là tổng quản trong giáo, tự nhiên nên đi, “ Đông Phương hiểu được ý của hắn, bất quá Hướng Vấn Thiên đã bị y xử lý, lại không cần lo lắng Hướng Vấn Thiên chó cùng rứt giậu làm ra chuyện thương tổn Dương Liễm, hiện giờ đi đại điện, không có gì không tốt.
“Đông Phương, “ Hôn lên môi Đông Phương, Dương Liễm thấp giọng cười, “Không sao, sau này chúng ta cũng nhau xử lý mọi chuyện, ai bảo ta thích Đông Phương ngươi đây, cho nên những thứ liên quan đến Đông Phương ta đều thích, bao gồm cả quyền thế, sự vụ của ngươi.”
Đông Phương làm nụ hôn sâu thêm, đến khi hai người đều thở hổn hển mới buông nhau ra, “Nếu là còn mấy thê thiếp kia, ngươi chẳng lẽ cũng thích các nàng sao?”
Dương Liễm bật cười, đối mặt với một Đông Phương như vậy, hắn trước nay là thúc thủ vô sách, đành phải cười theo nói, “Sao có thể, trước kia các phu nhân còn ở hậu viện, ta cũng đã cách các nàng rất xa.” Nghĩ đến bảy vị thiếp thất mỹ mạo của Đông Phương, nụ cười của Dương Liễm nhạt đi không ít, “Đông Phương, thiếp thất của ngươi hình như đều rất đẹp.”
“Ân?” Đông Phương nhíu mi, trong lòng biết người đang ăn giấm chua, không tính chọc thủng, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Dương Liễm nâng tay Đông Phương lên, hôn lên mu bàn tay, “Bất quá, hiện tại Đông Phương chỉ thuộc về mình ta.”
Đông Phương Bất Bại loan loan khóe miệng, nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt này, tươi cười chậm rãi nhạt đi, “Ngươi thật nguyện ý cả đời liền cứ như thế này cùng ta sao?” Không có nữ nhân, không có hài tử, cứ như vậy cùng một người không trọn vẹn như mình, mà hắn lại quang thải đoạt mục [người chói sáng, dễ gây ấn tượng…] như thế, chờ đến khi hắn già rồi, không biết có hối hận hay không.
“Đông Phương nguyện ý cả đời cứ như thế này cùng ta sao?” Dương Liễm không trả lời vấn đề của Đông Phương, mà là nói, “Ngươi là cao thủ đệ nhất thiên hạ, là thần giáo giáo chủ cao cao tại thượng, có tao nhã người khác không thể bằng, một thân hồng y cũng đủ làm thiên hạ mỹ nhân thất sắc, ta võ công thường thường, không có sở trường. Sống cùng một người như ta, ngươi có hối hận không?”
Đông Phương Bất Bại trầm mặc thật lâu sau, vùi đầu vào ngực Dương Liễm, nguyên lai y trong mắt của hắn lại là như thế, rõ ràng người này vì y làm nhiều chuyện như vậy, thiếu chút nữa chết dưới Huyền Nhai, vậy mà mình lại còn nghi hoặc như vậy, mà hắn lại không hề tức giận, chỉ dùng lời để y hiểu ra, y sao lại có thể hoài nghi tâm của hắn như thế?
Dương Liễm biết Đông Phương nghi ngờ, biết tâm kết của Đông Phương, cho nên cũng không vì Đông Phương nghi hoặc mà tức giận, chỉ mỉm cười ôm lấy Đông Phương, làm ấm áp y, cũng là làm ấp áp chính mình.