Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 44 : Hỉ yến kiến hồng

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Ánh vào mắt khắp nơi đều là màu đỏ, đầu ngón tay Vương Tử nhẹ run lướt qua hà phi cùng phượngquan [mũ phượng vào áo khoát mào đỏ], nhắm mắt lại, đứng dậy nói với nha hoàn bên cạnh, “Thay y phục.”



Ngoài cửa là tiếng các ma ma thúc giục, trong viện ồn ào vô cùng, trong đầu nàng cũng ong ong tác hưởng, cái gì cũng nghe không rõ, mà nàng cũng không muốn nghe rõ.



Mãi đến khi khăn trùm theo uyên ương hí thủy che khuất tầm mắt mình, nàng mới thấy toàn bộ thế giới yên tĩnh, bốn phía rõ ràng vẫn đang ồn ào náo nhiệt, thế nhưng nàng ngay cả một tiếng vang nhỏ cũng không nghe được, trong đầu nàng chỉ còn lại cảnh mấy năm trước khi nàng thấy người nọ lần đầu.



Người nọ một thân bạch bào, đứng dưới một tàng cây, phá lệ kiền tịnh, không có thô lỗ cùng huyết *** của người trong võ lâm, nhẹ nhàng khoan khoái tựa như đóa mây trắng trên trời cao, nàng đã rất kinh ngạc, nguyên lai trong giáo còn có người xuất sắc như vậy.



Sau đó hắn đến nhà tìm phụ thân, chậm rãi cùng hắn nói chuyện, mới phát hiện hắn là một người ôn hòa như thế, trong lòng cũng chầm chậm thích người nọ, nhưng nàng lại chưa từng ngờ tới, đấy lại trở thành một mối tình đầy tuyệt vọng, cho dù phụ thân nàng là trưởng lão đức cao vọng trọng trong giáo, cũng không thể buộc hắn thú nàng.



Điều duy nhất nàng thấy may mắn là nàng chưa từng nói tình cảm của mình cho hắn biết, ít nhất như vậy nàng còn có thể gạt chính mình, người nọ không phải không thích nàng, mà là hắn không biết mình có tâm tư này với hắn mà thôi.



“Tiểu thư, giờ lành tới rồi.”



Tùy ý nha hoàn cùng ma ma nâng mình lên, giấc mộng của nàng cũng nên chấm dứt.



Khi Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại đến hỉ yến, sắc trời đã tối sầm, nhìn khắp viện đều treo đầy vải đỏ cùng ***g đèn đỏ, Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, mở miệng nói, “Trần Dụ kia là một nhân tài, nữ nhi của Vương trưởng lão gả cho hắn cũng không tính ủy khuất.” Chỉ cần Vương Tử tốt nhất quản thật tốt tâm tư của mình, đừng đặt ánh mắt lên người mình không nên đặt là được.



Dương Liễm cầm hai cái hộp lễ, nghe vậy ngẩng đầu nhìn không trung tối như mực, mắt cười loan loan, “Đông Phương nói hắn có thể dùng, nhất định hắn là một nhân tài.” Hắn thật không biết, nguyên lai Đông Phương để mắt Trần Dụ như vậy.



Không biết hắn nhìn cái gì, Đông Phương cũng ngẩng đầu theo nhìn lên, bất quá chỉ nhìn thấy bóng đêm rất chi là bình thường, hai người đã sắp đến chính sảnh, chỉ nghe bên trong cười nói nhao nhao ồn ào, sợ là giờ lành bái thiên địa sắp tới, hai người tăng nhanh cước bộ, đi vào trong phòng, đám người nguyên bản còn la hét ầm ĩ lập tức an tĩnh lại, đều bước lên hành lễ, mà Vương trưởng lão cũng vội vã đi đến chỗ Đông Phương.



“Hôm nay là ngày đại hỉ của Vương cô nương, mọi người không cần bận tâm lễ tiết như vậy, “ Vươn tay nâng Vương trưởng lão chuẩn bị ôm quyền lên, Đông Phương Bất Bại hơi cong khóe miệng, “Bổn tọa hôm nay là đến xem lễ, không phải đến để các người hành lễ với bổn tọa.”
Hoàng sam nữ tử run rẩy quỳ xuống đất, “Hồi... hồi giáo chủ, là Lâm ma ma trong viện phụ trách.”



Đúng lúc này, một giáo chúng vội vàng tiến vào nói, “Khởi bẩm giáo chủ, vừa rồi trong giếng phát hiện thi thể, qua phân biệt, là lão bộc Lâm ma ma trong viện của Vương trưởng lão.”



Giết người diệt khẩu!



Đông Phương giận tái mặt, đang định mở miệng, chỉ thấy Dương Liễm bên cạnh oa một tiếng, phun ra một bụm máu đỏ sậm.



“Dương tổng quản!”



Lòng tay Đông Phương lạnh toát, theo bản năng vươn tay đỡ lấy thân thể đang chậm rãi trượt xuống của Dương Liễm, nhưng bàn tay chạm vào chỉ thấy một mảnh lạnh buốt, quay đầu nhìn Bình Nhất Chỉ, ngữ khí vững vàng nhưng lại đáng sợ vô cùng, “Bình Nhất Chỉ.”



Bình Nhất Chỉ lại phát hiện, trong mắt giáo chủ đầy băng sương, lão vội vàng tiến lên bắt mạch, phát hiện mạch Dương Liễm mặc dù loạn, nhưng không chí mạng, là hai loại độc trong cơ thể sinh ra phản ứng, hiện tại thân thể chỉ là chịu không nổi.



“Những người ở trong này, không ai được phép bước ra khỏi đại môn, nếu ai dám động đậy, bổn tọa sẽ cho kẻ đó lập tức đầu rơi xuống đất!” Đông Phương Bất Bại cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Dương Liễm, thanh âm lạnh lùng nói, “Đóng cửa.”



Một tiếng bành, đại môn của đại đường bị đóng lại, trong phòng lâm vào một mảnh hôn ám.



Hết Hỉ yến kiến hồng



Chú giải: Hỉ yến kiến hồng, ngụ ý chính là chỉ cần có việc vui sẽ có màu đỏ, nhưng ở đây, hồng [đỏ] không chỉ riêng màu đỏ của hỉ sự mà còn là màu đỏ của máu.