Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 5 : Lòng trung tâm đã nghiêng về một phía
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Người khác đều nói cao xử bất thắng hàn, Dương Liễm lại cảm thấy, chỗ cao không dễ nhìn, không biết có phải là lỗi giác của hắn không, hắn cảm thấy mỗi một đồng bào trong Nhật Nguyệt Thần giáo bước lên tiến hành báo cáo, luôn dùng xem ánh mắt hi hữu quét mắt về phía hắn.
Nhìn các vị trưởng lão đối Đông Phương Bất Bại tôn trọng cùng kính sợ, Dương Liễm lấy dư quang khóe mắt lướt nhìn nửa gương mặt không chút thay đổi của Đông Phương Bất Bại, nửa gương mặt đó của Đông Phương Bất Bại rất đẹp, đường cong nhu hòa, làn da trắng nõn, lộ ra mỹ cảm dù là nữ tử cũng khó so bì.
Vài trưởng lão ý kiến không hợp nhau, nhưng Dương Liễm có thể đoán được, những người này đều là vì Nhật Nguyệt Thần giáo suy nghĩ, loại tư tưởng chất phác trung thành này làm Dương Liễm lần nữa nhận thức Nhật Nguyệt Thần giáo, có lẽ trong mắt danh môn chính phái, những người này chỉ là ma đầu, nhưng trong mắt hắn ngược lại thấy những người này có vài phần cố chấp đáng yêu.
Trong số họ, có một người trầm mặc không nói, Dương Liễm dò xét người nọ cẩn thận, lập tức sáng tỏ, người này chỉ sợ là Hướng Vấn Thiên trung với Nhậm Ngã Hành, Nhậm Ngã Hành nếu xem xét ở góc độ cá nhân, thì rất đáng giá thưởng thức, nhưng có thể vì Dương Liễm thiên vị Đông Phương Bất Bại, cho nên đối với Hướng Vấn Thiên này không thể nào thích nổi.
Hiện tại thảo luận tương đối nhiều chính là chuyện chính phái tiến hành tập kích thần giáo, Đông Phương Bất Bại trước mặt mọi người nói ra suy nghĩ của mình, hiện tại trong giáo mọi người đã nằm dưới sự khống chế của y, y cũng không muốn phí lời vào chuyện này, phân phó công việc cụ thể cho Đường chủ các đường, Đông Phương Bất Bại lại tuyên bố một đại sự, đó chính là y muốn bế quan tu luyện, bây giờ thần công của y sắp đại công cáo thành, bế quan luyện công cũng là chuyện sớm muộn.
Đông Phương Bất Bại muốn bế quan, như vậy sự vụ trong giáo tất phải có người xử lý, vì vậy người được tuyển lần này ngoại trừ Đồng đường chủ cùng Tang trưởng lão được giáo chủ tín nhiệm, lại thêm Dương Liên Đình tổng quản trong giáo.
Một số người trong nội tâm dù ngoài ý muốn, nhưng không ai dám ra mặt phản đối, hôm nay xem thái độ của giáo chủ, Dương Liên Đình này chỉ sợ cũng là tâm phúc của giáo chủ, tuy nói người này võ công không cao, nhưng làm người coi như không tồi, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, không phải còn có hai người Đồng Tang sao.
Dương Liễm bản thân lại càng kinh ngạc hơn những người kia, bởi vì ngày thường Đông Phương Bất Bại tuy do hắn hầu hạ ăn mặc, nhưng rất nhiều chuyện không hỏi ý kiến hắn, hôm nay đột nhiên cho hắn quyền lợi lớn như vậy, làm hắn có chút bất an.
Chấm dứt nghị sự, Dương Liễm tự nhiên đi theo Đông Phương Bất Bại rời đi, nhìn bóng lưng kiên định phía trước, Dương Liễm không khỏi nghĩ, Đông Phương Bất Bại truy cầu thứ mà thiên hạ nam nhân đều muốn có được, vì truy cầu sự bất bại ấy, y bỏ qua quá nhiều, hắn không biết nam nhân kia trong tương lai có thể hối hận không, nhưng hắn biết rõ, người này chắc chắn sẽ không buông tha cho cơ hội xưng bá võ lâm, nếu đơn giản buông tha, thì người nọ đã không còn là Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại mặt không biểu tình lướt qua người quỳ dưới chân mình, sau một lúc mới nói,”Đứng lên đi.” Nói xong, xoay người đi vào tiểu viện của mình.
Dương Liễm khó hiểu nhìn bóng lưng Đông Phương Bất Bại, đây là không trách cứ hay là chờ tính sổ sau? Dưới chân không dám do dự, nhanh chóng bước theo.
Đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy vài tỳ nữ đang thu thập vài kiện y phục, nghĩ đến Đông Phương Bất Bại muốn đi bế quan luyện công, hắn trong lòng rất không thích, dù sao y cũng là người mình ở chung lâu nhất sau khi đến thế giới này.
“Bổn tọa tối nay bế quan, ngươi……” Đông Phương Bất Bại dừng một chút, “Ngươi phải nhớ rõ hảo hảo quản lý phòng của bổn tọa, nếu bổn tọa xuất quan nhìn thấy phòng không sạch, thì ngươi cứ tự ngẫm lấy.”
“Thuộc hạ mỗi ngày nhất định sẽ tự mình quét dọn phòng của giáo chủ, tuyệt không dám lười biếng.” Dương Liễm giật mình, nguyên lai Đông Phương Bất Bại còn thích sạch sẽ, trước kia sao hắn không phát hiện.
“Hừ,” Đông Phương Bất Bại khẽ hừ nhẹ một tiếng, phẩy tay áo, không nói thêm nữa.
Dương Liễm nghe y nhẹ nhàng hừ một tiếng, đột nhiên cảm thấy, Đông Phương Bất Bại như vậy tựa hồ thật sự…… Rất đáng yêu.
Hết Lòng trung tâm đã nghiêng về một phía