Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 58 : Nghi kỵ
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Dọc theo đường đi có chút yên tĩnh, không có cái bang nào đó cái phái nào đó đột nhiên nhảy ra hô đánh hô giết, cũng không có tiểu thâu cường đạo nào không có mắt xuất hiện, chỉ đi đến Hành Dương rồi, sắc trời không còn sớm, đoàn người liền nghỉ ngơi.
Dương Liễm tuy nói nội dung Tiếu Ngạo đã nhớ không rõ lắm, nhưng cũng biết Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ là mấy ngày sau khi Lâm gia diệt môn, nhưng đến thời điểm này, kim bồn tẩy thủ của Lưu Chính Phong cũng đã chậm hơn gần hai tháng, hơn nữa trình tự thời gian rất nhiều chuyện cũng có thay đổi.
Nếu hắn nhớ không lầm, Lệnh Hồ Xung cùng đoàn người Nhạc Linh San vốn là gặp nhau ở Hành Dương, thế nhưng hiện giờ đoàn người Nhạc Linh San cùng bọn họ đã tới Hành Dương rồi, mà Lệnh Hồ Xung giờ phút này vẫn biệt tích.
Nếu thế gian lúc này đã rối loạn, hắn cũng không lao lực cân nhắc sẽ phát sinh chuyện gì, huống chi hắn đến đây, vốn đã là một thay đổi rất lớn. Giang hồ này, đã sớm không phải giang hồ trong nguyên tác nữa. Nhưng dù có thay đổi, hắn tin tưởng, Lệnh Hồ Xung vẫn là đầu mối chính trong câu chuyện, chỉ là hắn không muốn can dự đến đầu mối chính này mà thôi. Nghĩ vậy, Dương Liễm chọn khách phòng xong liền cùng Đông Phương xuống lầu, một đường đồng hành mấy ngày nay, phần lớn Nhạc Bất Quần cùng bọn họ cũng là khách khách khí khí, dùng cơm cũng tự tách ra, Dương Liễm tự nhiên cũng sẽ không nhiều chuyện đi hỏi thăm việc Hoa Sơn, dùng cơm xong liền cùng Đông Phương lên lầu nghỉ ngơi đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Dương Liễm cùng Đông Phương xuống lầu, liền nhìn thấy đám người Nhạc Bất Quần ngồi ở đại đường, đoàn người bọn họ đều thay đổi một thân y phục mới, so với trước đó thoạt nhìn sảng khoái không ít. Dương Liễm đánh giá buổi chiều sẽ đến thành Hành Sơn, hai ngày nay, các đại môn phái cũng xuất hiện, đến lúc đó chỉ sợ thân phận Đông Phương sẽ lộ ra ngoài.
Đông Phương cũng không nói mục đích lần này xuống núi, Dương Liễm cũng không hỏi, hắn tin tưởng Đông Phương làm việc có đạo lý của y, cũng giống như Đông Phương tin tưởng hắn thôi.
Tiểu nhị rất nhanh dọn xong điểm tâm cho bọn hắn, rồi lại nói, “Nhị vị khách quan là muốn đến thành Hành Sơn đi?”
Dương Liễm cười nhẹ, “Tiểu nhị ca dựa vào đâu mà thấy được?”
“Xem nhị vị công tử toàn thân bất phàm tiểu nhân liền biết, bốn ngày nữa là ngày Lưu tam gia phái Hành Sơn kim bồn tẩy thủ, hai vị công tử chắc là phải đến dự sự kiện này. Bất quá tiểu nhân chỉ là muốn nói cho nhị vị công tử một tiếng, khách *** trong thành Hành Sơn bây giờ sợ đều sắp chật ních rồi, nhị vị vẫn là phái người sớm đi đặt phòng trước thì hơn, bằng không ngay cả gian khách phòng thường cũng không có.” Tiểu nhị cũng thật nhiệt tình, phụ cận khó phát sinh đại sự, cũng có chút can đảm, “Lưu tam gia kiếm pháp rất lợi hại a, sao lại kim bồn tẩy thủ mà, thật sự là đáng tiếc.”
Dương Liễm thấy bộ dáng tiểu nhị rung đùi đắc ý, cho hắn chút bạc vụn, “Đa tạ tiểu nhị ca nhắc nhở, bọn ta đã muốn phái người chuẩn bị tốt nơi để ở rồi.”
Ninh Trung Tắc nghĩ nghĩ, “Ăn ở đều cùng một chỗ, lời nói và việc làm vô cùng thân thiết, quan hệ tự nhiên là tốt.”
“Trong chốn giang hồ có người nghe đồn, Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ một thân hồng y, tao nhã vô hạn, đáng tiếc tính thích nam sắc, mà tổng quản trong giáo là người bên hắn. Mà Dương tổng quản xưa nay thích mặc bạch y, thái độ làm người ôn hòa đa lễ, làm cho người ta vừa thấy đã biết là người khiêm tốn, “ Nhạc Bất Quần cười nhẹ, “Phu nhân ngươi cảm thấy hai người này thế nào?”
Ninh Trung Tắc nhất thời biến sắc, “Phu quân, ngươi là nói, hai người này là..”
“Cũng không chắc lắm,” Nhạc Bất Quần vuốt râu, cầm một quyển sách trong tay, “Nếu thật sự là hai người này, cũng không có gì băn khoăn, chúng ta đến Hành Sơn thành cùng bọn họ tách ra là được.”
Ninh Trung Tắc suy nghĩ cẩn thận, liền gật gật đầu, nhưng là nghĩ đến hồng y nam nhân tuấn mỹ kia, làm thế nào cũng không liên tưởng được người kia chính là đại ma đầu mấy năm trước được đồn đãi ầm ầm trên giang hồ. Nhưng thật ra bạch y nam nhân, đích thật là bộ dáng ôn ôn hòa hòa, làm cho người ta thấy mà nhịn không được tâm sinh hảo cảm.
“Ngươi nói bọn họ hai nam nhân sao có thể...” Ninh Trung Tắc vốn định nói hai nam nhân sao có khả năng ở bên nhau, nhưng nghĩ đến phương thức hai người ở chung, lại cảm thấy hai người so với phu thê bình thường càng hòa thuận hơn, hơn nữa nam nhân cùng nam nhân, cũng không phải một người bất nam bất nữ trong suy nghĩ, hai người nhìn qua đều là nam nhân đứng đắn kinh, không thấy chút nữ thái.
Nhạc Bất Quần mặt lộ ra một tia trào phúng, “Bất quá là bàng môn sở hảo, sao lại bàn loại việc dơ bẩn này.”
Ninh Trung Tắc thấy Nhạc Bất Quần mặt lộ vẻ khinh thường, trong lòng hơi không đồng ý, nhưng thân là nữ tử, nàng cũng không muốn bàn lại việc này, chỉ nói một câu, “Ta thấy hai người này cũng cũng không có chỗ xấu xa,” rồi im lặng, chỉ là trong lòng lại cảm thấy hai nam nhân ở bên nhau cũng không coi thường, việc này lại khó có thể chống đỡ với miệng dân chúng. Đông Phương Bất Bại cùng tổng quản của y dám đối mặt thiên hạ như thế, thật sự làm cho người ta tâm sinh kính nể, so với ngụy quân tử làm không dám nhận vẫn là hơn.
Cứ như vậy một đường đi, không đến giờ Thân [3-5h chiều] cùng ngày, đoàn người đã đến ngoài thành Hành Sơn.