Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 68 : Phiên ngoại chi đông phương bất bại [nhất]

Ngày đăng: 23:46 21/04/20


Đông Phương Bất Bại vốn không gọi Đông Phương Bất Bại, nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện hắc ám trong chốn giang hồ, y đã sớm quên tên thưở nhỏ của mình.



Khi thấy được nỗi tịch mịch của kẻ đứng trên cao, y ngẫu nhiên nghĩ, nếu bọn ngụy quân tử của danh môn chánh phái kia không giết phụ mẫu y, y có thể vẫn là một tiểu nhân vật không có chút tiếng tăm nào. Đợi khi mọi thứ đã chấm dứt, khi y thật sự ngồi lên vị trí giáo chủ, được mọi người quỳ lạy hành lễ, đột nhiên cảm thấy, hết thảy mọi thứ bất quá là chỉ là như vậy.



Y nhốt Nhậm Ngã Hành dưới đáy Tây hồ, kẻ từng là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo ấy, tuy cả người chật vật, nhưng phong thái vẫn không chút suy giảm.



“Đông Phương Bất Bại, ngươi thật sự luyện môn võ công kia, ha ha,” Nhậm Ngã Hành ngửa mặt lên trời cười dài, “Ngươi cho dù thắng ta, lại có ý nghĩa gì chứ?”



Y chỉ cười lạnh, “Có ý nghĩa hay không tự bổn tọa biết, nhưng ngươi chỉ có thể dưới đáy Tây hồ này vĩnh không thấy mặt trời, ngươi ngày xưa luôn đề phòng ta. Từ nay về sau, ngươi không bao giờ còn cần đề phòng bất cứ ai nữa, ta chắc những ngày đó sẽ rất có ý tứ.”



Y cũng không cảm thấy được những gì mình làm có gì sai trái, kẻ cười được đến cuối cùng chính là người thắng, Nhậm Ngã Hành đã bại dưới tay y, thì phải thừa nhận hậu quả này.



Đồng Bách Hùng nói muốn diệt cỏ tận gốc, nhưng y lại thấy, giữ Nhậm Ngã Hành lại cũng tốt, ít nhất không thể khiến y ngay cả một đối thủ trong chốn võ lâm cũng không có, giữ lại một kẻ luôn nhòm ngó vị trí này của mình, cũng làm y thấy không quá nhàm chán.



Trong giáo, những trưởng lão ủng hộ Nhậm Ngã Hành lần lượt bị y tìm lý do trừ bỏ, trong mấy tháng trở thành giáo chủ này, trong giáo đã sớm bị y tẩy sạch một lần, rồi sau đó lại cho mỗi người ăn Tam thi não thần đan, những người đó sợ chết làm sao còn dám nói ra những lời phản đối.



Nửa năm trôi qua, mọi chuyện trong giáo cũng tương đối ổn định, từng ngày trôi qua y lại càng thêm chán nản, đành phải chuẩn bị đi bế quan chân chính luyện thành tuyệt thế thần công.



Hầu hạ trong viện y cũng không có quá nhiều người, sau khi trở thành giáo chủ, sáng sớm hầu hạ y chính là một nam nhân tên Dương Liên Đình.




Nếu là nhược điểm, như vậy đó là một thứ không dễ dàng loại bỏ, không thể giết được nam nhân, cho nên dùng thuần âm công phu của mình cứu hắn, nếu không thể trừ đi được nhược điểm này, vậy thì y lựa chọn bảo vệ thật tốt nhược điểm của mình.



Y nhìn nam nhân cho dù mê man vẫn đau đến toàn thân co cuộn lại, vươn tay kéo nam nhân nằm vào lòng mình, hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của hắn, “Không sợ, rất nhanh sẽ không đau.”



Mà người trong lòng, vẻ mặt như cũ lộ ra thống khổ, cho dù là mê man, như cũ thoát không được thống khổ. Y chỉ có thể ôm chặt lấy nam nhân nọ, cách một lát lại truyền vào nội lực, chỉ cần Bình Nhất Chỉ chạy về kịp, người này sẽ không sao cả.



Lúc sắp đến hừng đông, nam nhân cuối cùng ngừng phát run, nhưng hơi thở cũng dần yếu xuống, y mới thấy lòng bàn tay mình lành lạnh, tựa như hơi ấm trong lòng không thấm đến đó được.



Không muốn người này rời khỏi mình, loại ý tưởng này lại mãnh liệt đến vậy, chân khí trên người tuy rằng đã tổn thương nghiêm trọng, nhưng y vẫn không ngừng rót nội lực vào cơ thể hắn, nếu người này cứ như vậy ngủ đi, y sẽ phải đứng một mình nơi cao cao tại thượng đó, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?



Đợi lúc Bình Nhất Chỉ trở về, nam nhân mở to mắt, hắn mới cảm thấy mình chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất an mấy ngày nay cũng dần dần biến mất.



Nếu tâm tình như vậy còn không phải yêu, vậy thì đó là gì?



Y nhìn nam nhân bị mình điểm thụy huyệt, hôn lên môi hắn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt qua miệng vết thương trên tay hắn, những kẻ tác loạn đó, hắn nhất định sẽ làm khiến chúng muốn sống không được muốn chết không xong.



Hết Phiên ngoại chi Đông Phương Bất Bại [Nhất]